NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 119

— Thì nhờ người khác viết cho anh.
Vương lại hỏi:
— Thưa ông, tôi chỉ là một con trùng. Nhưng tôi phải viết gì đây?
— Tên của người nào mà anh muốn chọn làm Tổng thống!
Người thanh niên tỏ vẻ nóng nảy khiến họ Vương không dám hỏi ý

nghĩa của chữ “Tổng thống”.

Nhiều người xúm lại nghe. Người thanh niên bước ra thềm, nhấn mạnh:
— Thời thịnh vượng đã gần kề, những kẻ giàu sẽ trở nên nghèo, và

người nghèo trở nên giàu.

Vương lắng tai nghe, thắc mắc “có thể nào người nghèo trở nên giàu”.

Anh dè dặt hỏi:

— Thưa ông, làm sao có thể có chuyện đó?
Người thanh niên nói:
— Chuyện đó xảy ra trong tất cả nền cộng hòa. Ở Mỹ, tất cả mọi người

đều ở dinh thự, chỉ những người giàu mới bị bắt buộc làm việc. Khi vua
chúa không còn nữa, khi cách mạng xảy ra, thì xã hội sẽ biến đổi như tôi
vừa nói. Chính vì vậy, mà tôi hớt tóc cao. Điều đó chứng tỏ là tâm hồn tôi
được tự do. Tôi là một nhà cách mạng. Tôi và các bạn của tôi, chúng tôi sẽ
cứu đất nước, cứu giúp những kẻ nghèo, những kẻ bị hiếp đáp.

Thanh niên chào mọi người, quay lưng bước đi. Họ Vương vẫn ngồi trên

chiếc đòn gánh trước cửa quán, cản lối đi của người kia.

Người thanh niên dùng chân hất chiếc đòn gánh, nói:
— Dang ra cho tôi đi.
Họ Vương hấp tấp đứng lên gánh các giỏ cải ra đường, đứng nhìn chàng

thanh niên bước đi, chiếc áo xanh lắc lư theo nhịp bước.

Trong những lời nói của kẻ lạ, họ Vương chỉ hiểu có một điều: “Những

người nghèo trở nên giàu”. Anh đã ôm ấp hy vọng đó suốt đời, nhưng
không hy vọng chút nào vì mấy đời nhà anh không có ai làm giàu trên mảnh
đất mà anh đang canh tác. Bây giờ thì có thể hy vọng được lắm. Nhà vua đã
chết, người ta có thể hy vọng bất cứ việc gì.

Họ Vương nhìn xuống đường, nghĩ ngợi khi thấy chiếc áo xanh hãy còn

lấp lánh. Nếu làm ra tiền, anh sẽ sắm một chiếc áo như vậy, vừa dịu, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.