NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 126

làm cho anh thoải mái vì anh cảm thấy gây gây lạnh.

Người thanh niên nói:
— Anh làm lụng vất vả, anh lại thiếu ăn trong khi bao nhiêu kẻ khác vui

đùa, ăn uống thỏa thích.

Vương vụt nói:
— Đúng vậy!
Người kia nói tiếp:
— Nhưng anh là một người can đảm, đáng giàu hơn những kẻ khác.
Họ Vương lắc đầu, nhưng mặt tươi vui lên.
Người kia lại nói:
— Đúng vậy! Tôi thấy anh là người lương thiện. Xin phép cho tôi rót trà

cho anh.

Vừa nói người ấy đứng lên, trịnh trọng rót trà vào chén họ Vương như

Vương là một người sang trọng.

Vương đứng lên cám ơn người kia, và nhủ thầm: “Người thanh niên này

thông minh quá. Y đoán rất đúng về mình”. Anh hỏi lớn:

— Thưa ông, dinh tự của ông ở đâu?
Người kia đáp:
— Tôi cũng nghèo như anh. Nhưng tôi báo tin cho anh và các bạn của

anh hay là các người sẽ giàu khi những người cách mạng về thành.

Vương vụt đứng lên nói:
— Tôi không phải là người cách mạng.
Thanh niên kia ôn tồn:
— Không, tôi thấy anh là người tốt.
Họ Vương yên tâm ngồi xuống.
Trời bắt đầu lạnh. Anh kéo áo sát vào người.
Thanh niên kia nói tiếp:
— Tôi thấy anh nghèo quá. Tôi thành thật buồn cho anh.
Họ Vương xúc động. Trước đây chẳng có ai thương hại anh. Người ta

còn cho là anh khá giả vì dù phải làm lụng nhiều, nhưng một ngày nào đó
anh sẽ hưởng sáu công đất và ngôi nhà đất ba gian của cha để lại vì anh là
con một. Tự nhiên nước mắt trào ra khi có người tỏ lòng thương hại, thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.