NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 127

cảm mối nghèo khó, cực nhọc của anh. Họ Vương nghẹn ngào nhìn nhận:

— Đúng vậy!
Người kia nói:
— Thật là bất công. Anh là người thông minh. Tôi thấy anh xứng đáng

được hưởng giàu sang. Nhưng mà cơ hội tốt sắp tới, khi cách mạng về làng
thì dân nghèo sẽ giàu, người giàu sẽ nghèo.

Vương cúi đầu sát người kia để nghe cho rõ vì hai người thì thầm thật

nhỏ:

— Tôi không biết điều đó. Nhờ ông giải thích.
Người kia liếc nhanh chung, quanh rồi nói vào tai Vương:
— Bọn ngoại quốc giàu lắm. Chúng chỉ cốt giữ vàng, còn bạc chúng

ném đi. Mà vàng bạc đó, chúng nó cướp của người Trung Hoa chúng mình.
Nếu không cướp của thiên hạ thì chúng ở đây để làm gì? Tại sao chúng
không trở về xứ chúng? Chúng nó cướp hết vàng bạc thành thử chẳng còn
gì cho anh, cho tôi. Nhưng mà vàng bạc đó là của chúng ta, khi cách mạng
tới, anh phải sẵn sàng.

Nói xong, người kia đứng lên, bước khỏi quán nước.
Vương Long cố quên những lời vừa nghe đó vì anh nhớ đến bảy cái đầu

bêu ở cầu Tam Nương! Nhưng nghĩ tới vàng mà bọn ngoại quốc cướp đoạt
của đồng bào, anh nghĩ thầm: “Có lẽ chúng nó có mấy rương áo, loại áo
xanh mà mình mơ ước khi trông thấy”. Và hình ảnh chiếc áo xanh kia hiện
ra, lộng lẫy ấm áp, ám ảnh tâm tư anh.

Không đầy một tháng sau, họ Vương hay tin cách mạng sắp đến làng.
Anh không quên lời nói của người thanh niên. Chắc là những tin đồn

mấy năm trước sẽ biến thành sự thật.

Một ngày kia, khi mặc cả với một khách hàng về một bắp cải, Vương

nghe có tiếng thì thầm bên tai: “Trong mười ngày nữa, anh nên sẵn sàng”.

Vương vội quay lại. Anh thấy người thanh niên đã từng thương hại anh.

Họ Vương muốn nói chuyện với y, nhưng y đã đi mất dạng. Người khách
hàng nóng nảy kêu lên:

— Bắp cải này chỉ đáng hai quan.
Họ Vương trả lời như thường lệ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.