NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 129

tiếng nổ vang lên.

Họ Vương nhủ thầm: “Cách mạng đây rồi, chúng mình chết hết! Mình

chết vì chiếc áo xanh”.

Ngày hôm sau, tiếng nổ nghe xa dần và im bặt. Họ Vương chúi mũi ra

cửa, và giận dữ trước cảnh tượng trước mắt. Rau cải của anh bị đào lỗ tứ
tung. Anh bước ra ngoài chửi bới ầm lên, quên cơn hãi hùng trong đêm.
Anh nhặt vài bắp cải còn rơi rớt lại, không đầy một giỏ. Anh buồn bã trở vô
nhà nói với vợ:

— Ngày tàn chúng mình đã đến. Phải mất một tháng nữa cải củ mới lớn.

Mình lấy cái gì ăn đây?

Người vợ ngồi trên chiếc băng cây lắc lư, chậm nước mắt, nghẹn ngào:
— Tôi sống dở chết dở. Cuộc đời tôi chỉ toàn là những chuyện không

may. Nhưng mà dù sao anh cũng phải đi bán cải kiếm được đồng tiền nào
hay đồng tiền nấy.

Họ Vương buồn thảm đi lên tỉnh. Nhưng đi được một phần ba dặm anh

dừng lại, hoảng hốt. Một xác chết nằm ngang con đường. Vương nhìn xác
không chớp mắt. Máu chảy đọng vũng trên đất cát. Họ Vương không thích
người ta thấy anh ở kế bên xác chết. Anh vội tiếp tục đi. Anh thấy ít nhứt
một chục tử thi khác nằm gần đó. Và còn nhiều nữa ở đằng xa. Dường như
tất cả dân ở chợ bị cơn thịnh nộ của ông trời trong đêm qua.

Anh chạy không kịp thở và đụng phải một đám đông nhộn nhịp, vừa ca

vừa hát. Vương hỏi những người gần nhứt:

— Việc gì vậy?
Nhưng không trả lời anh. Họ chen lấn, thúc đẩy, dường như nổi cơn

điên. Vương cũng bị lôi cuốn theo. Anh kêu thật to.

— Việc gì vậy mấy bà con.
Nhưng không ai thèm trả lời. Bị kẹt trong đám đông, không thể tiến hay

lùi; anh đâm sợ.

“Mình ngu thật, tại sao mình không cho mẹ sấp nhỏ đi chợ sáng hôm nay

cho được việc!” Kế có tiếng vang lên:

— Bọn nhà giàu kia kìa! Nhà bọn ngoại quốc ở trước mặt chúng ta đó!
Họ Vương hiểu ngay: “Cách mạng là đây”. Tim anh đập mạnh, anh hòa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.