NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 26

Bà cụ nói:
— Năm nay Thúy Lan 10 tuổi. Nó đã khá lớn để bắt đầu thêu gối cưới.

Mẹ nó đã dạy cho nó đủ cả tam tùng tứ đức.

Cô bé lắng nghe mấy lời bà cụ với vẻ khó chịu. Nó cúi mặt xuống dường

như muốn nói, nhưng mẹ nó đặt bàn tay lên vai nó. Cử chỉ đó khiến cô bé
im lặng.

Vương không đáp câu nói của bà cụ. Chàng mở miệng rồi lại mím môi

và sau một sự im lặng kỳ lạ dường như mọi người đều lắng nghe, chờ đợi
người khác nói. Vương nói để xô đuổi không khí khó chịu:

— Được trở về nhà sau một thời gian đi xa thật là thích! Bây giờ con

phải đi tắm sau ba ngày ở trên thuyền. Một trăm dặm mà phải mất ba ngày,
thật là chậm so với các phương tiện giao thông Tây phương.

Rồi chàng tươi cười bước ra. Ông cụ nhìn mông ra xa, nói với bà cụ:
— Ba ngày, đâu có lâu gì! Đó là nhờ thuận buồm xuôi gió. Nếu ngược

gió, người ta phải lên bờ kéo thuyền, thì phải mất ít nhứt là năm hay sáu
ngày.

Ba cụ nói:
— Mỗi ngày tôi đều đi chùa. Tôi cầu nguyện cho thuận buồm xuôi gió.

Tôi đã mua hai đồng bạc nhang và trà cho ông từ. Tôi đã tốn công tốn của
như thế, đâu lẽ không có kết quả tốt.

Ông cụ nhìn bà cụ với vẻ rộng lượng. Ông không bao giờ tới chùa miếu,

không hề tin tưởng thần thánh. Ông là người theo Khổng học, ông dành
chuyện đi chùa cho đàn bà con nít.

Với giọng ôn tồn, ông nói:
— Mùa này là mùa gió.
Nghe ông cụ nói, bà cụ ngẩng đầu lên, gằn giọng:
— Ông không tin, nhưng tôi đã thử nhiều lần. Tôi bảo đảm với ông là

thần thánh nghe lời khấn vái của mình. Nếu tôi không đi chùa thường thì
biết đâu con mình gặp tai nạn trên trùng dương đầy sóng gió hoặc ở xứ lạ
quê người?

Cụ già đấu dịu:
— Thôi được! Bà cứ tiếp tục sùng bái thần thánh và nếu bà cầu khẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.