NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 42

Vương đi vắng cả ngày hôm đó, bỏ cả bữa cơm trưa ở nhà. Đến tối

chàng đi dự một buổi tiệc. Trước khi đi, chàng dặn nàng:

— Không nên chờ tôi. Tôi sẽ về thật trễ và sáng hôm sau tôi sẽ đi vào

hừng đông.

Nàng không nói gì, chỉ đứng trước mặt chàng, sẵn sàng để trao cho

chồng một chiếc gậy kỳ lạ uốn cong mà chàng thích xách đi mỗi khi ra khỏi
nhà.

Nàng chờ đợi chồng, đó là bổn phận của nàng. Trong đầu óc nàng không

hề hỏi tại sao.

Đêm ấy, khi các nhiệm vụ thường lệ đã làm xong nàng ngồi trong phòng

của Vương. Nàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn, cặm cụi thêu áo gối
cưới của con gái.

Về sau, mệt mỏi, nàng cẩn thận xếp vuông vải lại, ngồi khoanh tay, im

lặng. Hai bàn tay của nàng thật đẹp, trắng xanh, và người ta có thể ngỡ là
hai bàn tay chạm khắc hay vẽ. Nàng ngồi như vậy, bất động.

Khi nghe tiếng người ngoài rào, nàng đứng lên, thổi mớ than dưới bình

trà và nghe ngóng. Tiếng đàn ông kêu gọi thật vui vẻ. Tiếng Vương cười
đùa đáp lại với những chuỗi cười dòn. Thế rồi có tiếng chân vang lên và
tiếng gọi cổng.

Trong chốc lát, Vương bước vào phòng, nụ cười thỏa mãn còn tươi trên

gương mặt. Chung quanh đôi mắt và dưới má, mặt chàng hồng lên vì men
rượu. Nhưng không phải là say vì Vương biết đến lúc nào phải ngưng uống.
Là người có học, chàng không hề đi quá mức như những kẻ phàm phu. Màu
hồng trên má chỉ là dấu hiệu của sự hân hoan thường lệ, vì nó giúp cho
Vương có lý do để không uống thêm nữa. “Tôi đã uống nhiều rồi. Nếu uống
thêm, mặt tôi sẽ đỏ bừng lên”.

Vương giựt mình khi thấy nàng đứng yên như một chiếc bóng trong gian

phòng lờ mờ. Chàng kêu lên:

— Kìa, tôi không ngờ. Em không nên chờ đợi...
Rồi chàng buông mình trên chiếc ghế, lấy khăn tay lau mặt, vuốt tóc,

trong khi vẫn tiếp tục cười:

— Vui ơi là vui. Tất cả bạn bè đều có đủ. Có những người ở tận bờ biển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.