NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 47

— Cha muốn nói là...
Ông cụ:
— Cha muốn nói là con phải đi theo chồng con.
Thuốc phiện nướng trên ngọn đèn tỏa một mùi thơm khắp gian phòng, lơ

lửng trên không.

Ông cụ chưa hút. Nàng dâu cúi xuống đưa ngọn đèn ra xa, dáng điệu thật

duyên dáng. Ông cụ thừa lúc đó để ngắm con dâu. Là người gia giáo ông cụ
không bao giờ nhìn thẳng người đàn bà mình trọng. Ông thấy dưới vành tai
của nàng ửng đỏ. Ông hỏi thật nhân từ:

— Con có thích đi không?
Nàng im lặng một lúc. Nàng đang suy nghĩ. Đôi mày nàng hãy còn run

run. Sau đó, nàng hỏi:

— Con không đi nếu không có ai ở bên cạnh cha mẹ.
Ông cụ:
— Cha mẹ sẽ giữ lại Wang Ma. Không sao đâu! Chắc chắn là cha mẹ sẽ

thấy thiếu con. Nhà thiếu mấy đứa nhỏ sẽ vô cùng trống trải. Nhưng cha
phải nghĩ đến thằng Vương trước nhứt. Cha không xử sự đúng đắn với nó.
Cha đã suy nghĩ nhiều. Cha thấy con cần phải theo chồng con.

Nàng lẩm bẩm:
— Nhà con ra đi vội vàng quá!
Ông cụ thở dài:
— Phải. Nó đi quá vội vàng. Để cha viết thư cho nó.
Ông cụ bắt đầu hút, nét nhân hậu hiện rõ trên gương mặt khi ông ngủ.
Nàng dâu chờ một lúc lâu rồi thấy sự có mặt của mình không cần thiết

nữa, bước ra ngoài.

Như thường lệ, vào lúc xế chiều, nàng đến tìm bà cụ ở phòng giữa và

tiếp tục công việc thêu thùa. Con chim xanh đã thêu xong, và tiếp tục thêu
cành mai trổ hoa con chim đậu. Trong mười năm nữa, con gái nàng là con
dâu và sẽ ngủ trên chiếc áo gối thêu đó.

Lúc đó người ta nghe thấy tiếng la ngoài sân và cậu bé chạy nhào vô,

xách tai con thỏ trắng đang giãy giụa hai chân. Cậu kêu lên:

— Chị bảo con thỏ này của chị, nhưng con biết là nó của con...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.