NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 48

Người mẹ đứng lên nắm cánh tay tròn lẳn của đứa bé đi ra cửa. Cậu bé

nũng nịu kêu lên không ngớt:

— Con muốn con thỏ này phải là của con. Nó phải thuộc về con.
Chị nó đang ở ngoài sân cúi xuống chuồng thỏ, đút những lá cải vào như

không nghe gì cả.

Người mẹ gọi:
— Con.
Con bé quay lại, nhìn thẳng vào mặt mẹ, ương ngạnh. Cô bé có những

nét đều đặn như mẹ nó, nhưng linh động, hoạt bát hơn. Nó nói với giọng
bình tĩnh và tự tin:

— Con thỏ đó của con.
Người mẹ lặp lại:
— Con...
Rồi lại im lặng.
Cô bé đứng thẳng lên, ném các lá cải đang cầm trên tay, cắn môi, rồi nói

với giọng cộc lốc:

— Lúc nào con cũng bị xử hiếp hết! Con không chịu đâu!
— Con...
Người mẹ lặp lại lần thứ ba và cô bé òa ra khóc rồi chạy nhanh vào

phòng.

Cậu bé kêu lên đắc thắng:
— A ha! Con thỏ này của con!
Người mẹ bảo:
— Phải. Nó của con.
Rồi nàng vào trong tiếp tục thêu.
Bà cụ đã nghe tất cả, thở dài, nói:
— Nếu con có được một đứa con trai nữa thì tốt biết mấy. Phải có một

đứa con trai để thằng bé kia chơi với. Mẹ thấy tánh nó rất bướng bỉnh.

Người mẹ trẻ không đáp. Nàng lắng nghe tiếng động xuất phát từ phòng

bên trong. Nàng nghe tiếng nức nở nghẹn ngào, dường như con bé che một
vật gì trên miệng. Sau cùng, người mẹ đứng lên, không chịu được thêm
nữa. Với sự bình tĩnh lạ thường, nàng bước vào phòng trong, bước lại gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.