NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 51

Ông đưa bàn tay ra vuốt đôi má đỏ hồng cậu bé. Với giọng dịu dàng, đầy

lưu luyến, ông nói:

— Rồi con cũng theo mẹ con đi khỏi mái nhà này...
Cậu bé hăm hở kêu lên:
— Con cũng đi nữa hả mẹ? Mình đi bằng thuyền?
Cậu vội vàng đứng lên, làm đổ chén cơm và miếng thịt gà:
— Mẹ, chừng nào mình đi? Mình đi đâu hả mẹ?
Người mẹ rầy:
— Nín đi! Bây giờ hãy còn quá sớm để bàn bạc. Hãy chờ quyết định của

cha con.

Ông cụ liền nói:
— Nó sẽ viết thư cho con ngay. Để tính xem. Bảy ngày nữa chúng ta sẽ

được thơ của nó. Hãy cho thêm một hai ngày phòng ngược gió.

Bà cụ bắt đầu hiểu người ta bàn về việc gì, bảo:
— Tôi không biết ra sao nếu thiếu con dâu của tôi.
Bà cụ vừa húp cánh cải trên chiếc muỗng sành. Bà cụ chỉ còn có vài

chiếc răng và canh là món bà ưa thích nhứt. Bà đặt muỗng lên chiếc đũa
nhỏ, nhìn chung quanh:

— Tôi quen sống bên cạnh con dâu của tôi. Với một người già như tôi

mà thiếu con dâu thì thật là khổ. Tôi không thể trông coi kẻ ăn người ở
trong nhà như lúc còn trẻ.

Ông cụ đáp:
— Khi nhà chỉ còn hai kẻ già chúng mình thì làm gì có chuyện trông

nom với sai khiến.

— Nhưng...
Bà cụ vừa nói lại nín lặng. Bà vừa trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị ít khi

có của chồng. Bà cụ đâm sợ, mà không biết làm gì hơn là tiếp tục húp canh
như trước.

Ông cụ lặp lại, nhìn cậu bé:
— Nhứt định là mình phải để cho nó theo thằng Vương. Còn con nữa,

con cũng đi theo mẹ con.

Con bé lắng nghe, đôi mắt tròn xoe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.