NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 57

— Tôi nói với thằng Vương: “Nhà con không có ai để săn sóc. Vợ con

có thể đến đây ở với con khi nào con muốn, vì cha và mẹ con có thể cố
gắng để không phải nhờ vả đến nó...”

Hai người đàn bà ngồi yên, hai mắt dán chặt vào gương mặt cúi xuống

của ông cụ. Bàn tay vàng, gầy, và nhăn nhún không ngớt vuốt râu, ông hết
gác chân lên đùi bên này lại gác chân lên đùi bên kia.

Bà cụ không chịu nổi sự im lặng đó, hỏi:
— Rồi nó trả lời như thế nào?
Ông cụ lại ho rồi vụt trả lời lớn lên:
— Nó nói: “Cha à, chính mắt cha trông thấy, làm sao vợ con có thể trông

nom một ngôi nhà như thế này, làm sao vợ con có thể là một người vợ xứng
đáng với con? Nó không biết đọc cũng không biết viết. Con sẽ xấu hổ trước
mặt bạn bè và vợ bạn của con”.

Nghe những lời đó mặt người vợ trẻ như hóa đá. Nàng không có một cử

động. Đôi mắt nàng nhìn xuống, hai bàn tay nắm lại và nàng ngồi như thể
bất động.

Ông cụ lên nhìn con dâu, thở dài thật to, nói tiếp:
— Tôi hiểu những gì nó muốn nói. Nhưng tôi quả quyết và tôi lặp lại

“Làm sao kiếm được một người đàn bà như con! Không ai có thể sánh kịp
với con”.

Ông cụ lại thở dài rồi nói với giọng chua chát chưa từng thấy:
— Nhưng con không biết đọc, không biết viết. Dường như ngày nay đàn

bà phải biết đọc, biết viết.

Một tiếng hét vang ngoài sân, tiếng hét của cậu bé. Nếu vào lúc khác mẹ

nó sẽ chạy nhào lại nó. Nhưng lúc bấy giờ nàng không nhúc nhích. Dường
như nàng không nghe con hét.

Bà cụ nó thật nhanh và lớn:
— Nhưng tất cả những việc đó là nghĩa gì? Thằng Vương muốn cái gì?

Không, tôi không hiểu vì sao nó nói như vậy. Nó đã tìm một người nó thích
hơn. Chính thế. Tôi biết chắc. Tôi đã nói trước là con đi học ở nước ngoài
chỉ đem lại toàn chuyện không hay!

Ông cụ đưa tay lên để bắt bà cụ im lặng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.