NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 60

thiếu phụ suy nghĩ sắp đặt chương trình. Nàng quyết định từ bỏ và trong sự
từ bỏ đó, nàng tìm thấy con đường đi của nàng.

Nàng tự nhủ “Mình sẽ trở về nhà mình lo cho con và cha mẹ chồng như

trước. Mình sẽ năn nỉ ông cụ viết thơ cho chồng nói là ‘Em không thể là hai
người đàn bà. Nếu anh muốn một người vợ theo kiểu đó thì xin anh cứ cưới
để nàng ở bên cạnh anh, dù điều đó làm em tan nát cõi lòng. Về phần em thì
em sẽ ở nhà săn sóc cho cha mẹ và các con’.”

Quyết định đã chọn, nàng cảm thấy một nỗi buồn sâu xa nhưng êm đềm.

Nàng có thể chịu dựng nỗi buồn đó hơn là sự tuyệt vọng trước đó.

Buổi diễn thuyết kết thúc, học sinh giải tán. Nàng lên tìm bà hiệu trưởng

nói:

— Tôi nghĩ là tôi nên trở về nhà. Quả thật ở đây tôi không học được gì,

vì tôi cứ nghĩ mãi về mấy đứa con.

Bà hiệu trưởng có nhiều công việc hơn là để săn sóc một người học trò

nên đáp:

— Có lẽ bà nói đúng. Bà nên trở về nhà. Tôi rất tiếc bà không thể ở đây.
Bà hiệu trưởng cười, nhưng nụ cười đó cho thấy là tâm trí bà đang nghĩ

về các vấn đề quan trọng hơn.

Nàng gom góp quần áo, cột hành lý lại, trả học phí, bước ra khỏi cổng

nhà trường, mua vé tàu về nhà.

Không ai để ý sự vắng mặt của nàng sau hai tháng đến trường vì nàng

sống xa cách những kẻ khác.

Chưa hề đi xa một mình, nàng vẫn bình tĩnh tự tin cho nên không ai

trông thấy sự bỡ ngỡ.

Đến ngày thứ tư, nàng mở cánh cổng mái nhà xưa. Lúc bấy giờ mọi

người ngồi trong vườn mai, ông cụ đang bón phân mấy gốc mai, chuẩn bị
cho mùa đông sắp tới.

Người ta nhìn nàng một lúc, không nói một tiếng vì người ta không nghĩ

là nàng. Nàng vội vàng giải thích tại sao mình trở về và năn nỉ ông cha
chồng:

— Thưa cha, con xin chịu. Con chịu để cho nhà con cưới vợ lẽ theo ý

anh ấy muốn. Xin cha cho con ở đây với cha với mẹ, với các con như trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.