NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 68

Nhưng Vương vẫn bận tâm đến mấy đứa nhỏ:
— Con có muốn theo ba ra thủ đô không?
Cậu bé nhảy dựng lên, kêu lên mừng rỡ:
— Con sẽ được đi tàu! Con sẽ được đi tàu.
Con bé lo ngại hỏi cha:
— Con cũng đi nữa, phải không cha?
— Cố nhiên!
Cô bé sướng đỏ mặt, quay về phía mẹ:
— Con sẽ đi học. Lúc nào con cũng muốn tới trường.
Không ai chú ý đến người thiếu phụ. Cũng không ai quan tâm đến những

cảm nghĩ của nàng. Nhưng nếu có ai nhìn nàng thì họ sẽ thấy mặt nàng tái
xanh hơn thường lệ. Sự im lặng của nàng vốn quá quen thuộc nên không ai
cho là bất thường. Không ai thấy toàn thân nàng run rẩy. Trong gia đình, chỉ
có ông cụ là người thông cảm với tình cảnh bi đát của con dâu, nhưng lúc
bấy giờ ông bận nhìn xuống đất và vuốt râu không dám nhìn nàng.

Vương hớn hở trước sự vui tươi của cậu bé, nói:
— Rồi con sẽ lên xe lửa, rồi con sẽ thấy những đường phố thật rộng thật

lớn, máy bay, xe hơi, tất cả những thứ mà con chưa hề thấy, những thứ
không có ở đây.

Cậu bé quá kích thích chạy vòng tròn, kêu ầm lên:
— Chừng nào mình đi? Con muốn đi ngay. Con muốn đi ngay.
Đôi mắt người mẹ trẻ hết nhìn cậu bé đến nhìn đứa con gái. Cô bé bắt

gặp đôi mắt của mẹ mỉm cười một cách mơ màng, lặp lại câu nói khi nãy:

— Lúc nào con cũng muốn đi học, mẹ ạ!
Người thiếu phụ không chịu đựng được nữa. Có phản đối cũng vô ích.

Nét mặt xám tro của ông cụ, nước mắt đầm đìa của bà cụ nói lên cho nàng
biết là lời nói trở nên vô ích.

Vương nắm tay cậu bé khi nó chạy qua mặt chàng, siết nó vào ngực, hít

hơi thở thơm ngát của nó và cậu bé thích thú được cha cưng, nhìn mẹ với vẻ
xấc láo.

Vương áp má vào mặt con, nghiêm nghị bảo thiếu phụ:
— Cố nhiên là cô sẽ không thiếu một một món gì. Tôi sẽ luôn luôn lo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.