NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 76

cổ đưa bổng lên cao để rồi đặt ngồi xuống trên đùi ông ta.

Lão thường nói với cậu con trai:
— Tao không chịu nổi thằng con của mày. Nó bướng bỉnh quá. Chừng

nào mày mới dạy cho nó biết nghe lời người lớn.

Cậu con vốn tánh lười biếng, lắc đầu nói:
— Thời buổi này, không ai còn chịu nghe lời như thời buổi của cha.
Ông lão trừng mắt nhìn thằng con. Nhưng ông không nói gì.
Nhiều khi bà vợ thì thầm bảo ông trong đêm vắng:
— Cái thằng Lữ Anh nó làm biếng gì đâu! Quán thì nhỏ, chỉ cần một

người làm cũng đủ rồi. Nếu ông cứ nai lưng ra làm thì nó cứ ở không chơi
hoài. Ông đã trên năm mươi rồi. Ông có quyền nghỉ ngơi. Để cho thằng nhỏ
tập làm ăn với người ta. Nó cũng đã hai mươi tuổi rồi, đâu phải còn nhỏ bé
gì!

Ông lão hất cái mền đầy màu xanh ra, trong lòng không được vui. Hễ nói

tới chuyện giao quán lại cho thằng con là ông đâm quạu. Ông muốn nắm cái
quán càng lâu càng tốt và vì vậy cho nên ông cho cậu con đi học năm này
qua năm khác để nó không chúi mũi vào công việc của ông.

Nghe bà vợ nói, ông đáp:
— Thằng Lữ Anh làm biếng thật. Mấy cái nồi đồng không bao giờ được

đánh bóng như tôi muốn. Tôi đã bảo nó nhiều lần, phải lấy tro chùi cho
bóng, nhưng nó không hề làm.

Bà vợ nói:
— Mà cũng tại ông. Không bao giờ ông hài lòng về công việc của nó

làm.

Ông lão to tiếng:
— Là tại vì nó làm không đúng theo ý tôi!
Bà vợ ôn tồn:
— Có bao giờ ông bằng lòng một việc gì!
Thái độ bình tĩnh của bà vợ càng làm cho ông thêm nóng. Ông ngồi phắt

dậy trợn trừng nhìn vào gương mặt của bà vợ:

— Bà nói tôi khó tánh hả? Không. Tôi không khó tánh đâu!... Tôi muốn

làm đâu cho ra đó, không thể đập dập được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.