NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 81

đến lúc có người bế lên. Nhưng hôm đó không ai săn sóc nó. Ông lão đứng
trước cửa, nhìn theo bóng dáng vị sĩ quan.

Ông buồn chán quá, không còn thiết đến chuyện gì khác. Dẹp quán thì

làm sao sống đây? Xây một thủ đô mới là chuyện riêng của người ta, đâu có
liên quan gì với công việc làm ăn của lão. Vậy sao bắt lão dọn nhà dẹp
quán.

Lão từ từ quay vào trong và khi thấy đứa bé hãy còn nằm vạ, vội tiến tới

đỡ nó đứng lên. Đứa bé ôm chầm lấy chân lão. Lão ngồi xuống, nghĩ ngợi.

— Cái quán nay mình định để lại cho con, cho cháu. Không ai có quyền

đoạt của nó.

Tự nhiên ông thấy bực tức. Sự bực tức đó khiến ông dễ chịu hơn vì nó

đẩy lui cái sợ khi nãy. Lão nhứt định không dẹp quán, không đời nào lão
chịu dẹp quán. Lão nhứt định ngồi lỳ lại cho người ta tới giựt sập cái quán
của lão.

Lão đặt thằng cháu xuống đất rồi bắt đầu cho nước vào nồi, châm lửa

thêm. Không bao lâu nước sôi và hơi nóng đẩy cái nắp ván động đậy nhảy
lên nhảy xuống. Khách tới lai rai. Ông lão quen tay, châm nước đều đều,
không nhiều không ít. Một cô bé đòi thêm nhưng lão không nghe.

Cô bé tinh quái nói:
— Ông này ke re cắc rắc quá. Chừng xa lộ tới đây thì cái quán của ông

cũng chẳng còn đâu!

Ông lão ăn miếng trả miếng với nó:
— Còn lâu! Không ai có thể phá cái quán của lão được! Xa lộ! Hừ! Xa

lộ!

Lão nhổ nước miếng xuống đất sau mỗi tiếng xa lộ!
Một lúc sau cậu con trai trở về. Cậu đi ngay lại bình trà, đưa tay rờ xem

trà còn nóng hay không rồi hỏi:

— Cha có nghe gì về xa lộ?
Ông lão tức lắm, kêu lên:
— Dẹp, dẹp! Đừng nói chuyện về xa lộ với tao. Từ sáng tới giờ mày đi

đâu? Bây giờ tới bữa cơm, mày lết về, phải không?

Cậu con ngậm cái vòi bình trà tu một hơi rồi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.