NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 84

được chứ? Nền Cộng Hòa đó có cho tôi, cho vợ con tôi thức ăn để sống?

Ông lão thấy có ai nắm áo mình. Người lính hôm trước đã nhìn ông với

cặp mắt nửa tò mò nửa thương hại, nói nhỏ vào tai ông:

— Đừng chọc giận ông đó. Chọc giận chỉ có hại cho ông thôi.
Rồi lên giọng, anh ta nói lớn:
— Đừng than van gì ông lão ơi. Dù sao đi nữa thì cái quán của ông cũng

phải dẹp. Trong những ngày sắp tới, người không cần đến những quán nước
nóng. Nước nóng sẽ chảy khắp nơi trong những ống sắt.

Ông lão toan trả lời tên lính, nhưng cậu con trai nắm tay ông kéo lại. Cậu

bước tới trước, đối diện với vị sĩ quan, lễ phép nói:

— Xin ông tha lỗi cho cha tôi. Ông ấy già cả, lẩm cẩm, không hiểu là

cách mạng đã đem tới một ánh sáng mới. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông
ấy. Chúng tôi sẽ triệt hạ nhà này. Thật là một vinh hạnh cho chúng tôi được
hy sinh đóng góp cho xứ sở.

Nét giận dữ trên gương mặt vị sĩ quan tan dần, ông ta gật gù rồi bước

nhanh ra ngoài.

Người con trai đóng cửa, cài then lại trước những cặp mắt tò mò của

đám đông. Cậu đứng tựa lưng vào cánh cửa nhìn ông lão.

Ông chủ quán chưa bao giờ trông thấy cậu con bạo dạn và cương quyết

như thế. Cậu con nói:

— Không lẽ vì cái quán này mà gia đình chúng ta phải chết hết!
Ông lão ngồi xuống ghế, bên kia cái bàn, đối diện với bà vợ:
— Thế nào rồi cả nhà chúng ta cũng sẽ chết đói.
Từ lúc xảy ra vụ lộn xộn, bà vợ ngồi khóc một cách lặng lẽ, thỉnh thoảng

đưa vạt chiếc áo xanh lên lau nước mắt.

Cậu con nói:
— Con đã tìm được việc làm. Con làm cai coi một toán thợ làm xa lộ.
Ông lão nhìn người con, nhưng không có một hy vọng nào chớm nở

trong lòng:

— Mày cũng tham gia?
Cậu con hất mái tóc lòa xòa trước trán:
— Chống chọi cũng vô ích. Thế nào thì xa lộ cũng được hoàn thành. Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.