NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 86

Ngày hôm sau cậu con nói:
— Mình nên gọi thợ đến dỡ nhà. Nếu để người ta dỡ thì mình sẽ mất hết.
Lời nói đó khiến ông lão xúc động, ông kêu lên:
— Không! Người ta tính cướp đoạt tài sản của tao thì hãy để cho người

ta tự do cướp đoạt.

Và trong bốn ngày liền, ông ngồi trong nhà, không ăn, không mở cửa,

mặc dầu ông nghe sự tiêu hủy tiến tới từ từ - tiếng gạch đổ, tiếng ván rơi
hòa với tiếng la khóc của dân chúng cùng cảnh ngộ với ông.

Đến sáng ngày thứ mười lăm, có tiếng đập cửa. Ông lão đứng lên, mở

cửa. Trước nhà ông có mười hai người võ trang búa, xà beng. Ông nhìn
thẳng vào mặt họ, hỏi:

— Mấy người tới phá quán tôi. Đó, các người muốn làm gì thì làm.
Và ông ngồi xuống chiếc ghế cây khi đám người kia bước vào nhà.

Không có một nét cảm tình nào trong nét mặt họ. Họ đã triệt hạ mấy trăm
nhà, quán. Đối với họ, ông chỉ là một ông già, một ông già rắc rối hơn
những ông già khác.

Vợ, con trai, con dâu và đứa cháu nội ông đã tản cư qua nhà một người

bạn từ sáng và họ đã mang theo tất cả đồ đạc, trừ chiếc ghế cây ông lão
đang ngồi và hai cái nồi đồng.

Người con nói với ông:
— Đi với con. Con có sửa soạn cho cha một chỗ ở. Con đã mướn một

gian nhà nhỏ. Người ta đưa trước cho con một ít tiền.

Nhưng ông lão vẫn cứ lắc đầu và ngồi lỳ trên chiếc ghế gỗ.
Trước mặt ông là hai cái nồi đồng to lớn gắn chặt vào lò. Hai người lao

công dùng búa đập vào hai cái nồi.

Ông lão vụt nói:
— Ông nội tôi xây cái lò này. Bây giờ không có người thợ nào làm được.
Nhưng ông lão không nói gì thêm khi người ta dỡ ngói trên nóc và ánh

sáng mặt trời chiếu qua các cây cột kèo.

Không bao lâu người ta dỡ hết mái nhà và ông lão ngồi đó giữa bốn vách

tường, dưới ánh nắng như nung như nấu của buổi trưa.

Ông lão thấy bản thân choáng váng nhưng ông vẫn cố ngồi lỳ cho tới xế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.