ở đó.
- Cô ấy có nói về vụ cưỡng bức của mình không?
- Không. Cô ấy chỉ lắng nghe. Chúng tôi gõ chữ chào cô ấy. Nhưng
cô ấy không nói về bản thân, như thể cô ấy sợ làm vậy. Hoặc cô ấy quá xấu
hổ nên không nói gì.
- Vậy cô không chắc là cô ấy có bị cưỡng bức hay không?
- Tôi biết cô ấy đã bị.
- Sao cô biết?
- Vì Elena Ortiz đã được điều trị trong phòng cấp cứu này.
Anh nhìn cô chằm chằm.
- Cô thấy hồ sơ của cô ấy chứ?
Cô gật đầu.
- Tôi chợt nhớ ra là có thể cô ấy đã được chăm sóc sức khỏe sau lần
tấn công. Đây là bệnh viện gần chỗ ở của cô ấy nhất. Tôi đã kiểm tra máy
tính bệnh viện. Nó có tên của từng bệnh nhân đã được chăm sóc trong
phòng cấp cứu này. Tên cô ấy có trên đó - Cô đứng lên - Tôi sẽ cho anh
xem những ghi chép về cô ấy.
Anh đi theo cô ra khỏi phòng nghỉ, trở lại phòng cấp cứu. Hôm đó là
tối thứ sáu, những người bị thương đang được đưa vào cửa. Nạn nhân trong
tình trạng say túy lúy, lóng ngóng giữ chặt túi khí, áp vào khuôn mặt đã bị
dập nát. Đây là một tay đua còn trẻ đã thua cuộc vì đèn vàng. Vào đêm thứ
sáu nào cảnh sát cũng phải làm việc vất vả và chứng kiến máu đổ. Trung
tâm y tế Hành Hương là một trong các trung tâm cấp cứu đông bệnh nhân
nhất ở Boston. Moore có cảm giác anh đang đi vào trung tâm một cuộc hỗn