NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 173

Dường như cô coi lời đề nghị của anh là một kiểu sỉ nhục. Cô không

nói gì, tra chìa vào ổ, mở cửa, bước vào. Như thể cô muốn chứng minh với
mình tên Bác sỹ phẫu thuật không thể thắng cô được và cô vẫn làm chủ
cuộc sống của mình.

- Tại sao chúng ta không xem qua các phòng, từng phòng một? - anh

nói - Chỉ để đảm bảo không vật gì bị xáo trộn.

Cô gật đầu.

Họ cùng nhau vào phòng khách và phòng bếp, cuối cùng là phòng

ngủ. Cô biết tên Bác sỹ phẫu thuật lấy vật lưu niệm của các nạn nhân khác.
Và cô cẩn thận kiểm tra hộp nữ trang, ngăn kéo, tìm bất cứ dấu vết nào của
bàn tay kẻ đột nhập. Moore đứng ở cửa, nhìn cô xếp riêng áo khoác, áo nịt
và quần lót. Ký ức bất chợt trở lại trong anh về quần áo của một người phụ
nữ nào đó, không được tao nhã như vậy và được gấp trong va-li. Anh nhớ
lại chiếc áo lót màu xám và áo khoác ngoài màu hồng nhạt, một chiếc áo
ngủ bằng cốt-tông với những bông hoa ngô màu xanh lơ. Không có gì mới,
không có gì đắt tiền. Tại sao anh chẳng bao giờ mua cho Mary một thứ gì
đó sang trọng một chút? Anh nghĩ họ đã tiết kiệm tiền để làm gì? Đó không
phải là điều cuối cùng tất cả tiền bạc của anh để vào, không phải để trả tiền
cho các bác sỹ, các hóa đơn chăm sóc và trị liệu vật lý.

Anh quay đầu khỏi phòng ngủ, ra ngoài phòng khác. Anh ngồi xuống

trường kỷ. Ánh mặt trời lúc chiều tàn chiếu qua ô cửa. Ánh sáng của nó làm
anh đau mắt. Anh dụi mắt, gục đầu vào tay, cảm thấy đau đớn vì tội lỗi là
anh đã không suy nghĩ về Mary cả ngày nay. Anh cảm thấy xấu hổ về điều
đó. Thậm chí anh còn thấy xấu hổ hơn khi ngẩng đầu lên nhìn Catherine và
tất cả những ý nghĩ về Mary vụt tan biến. Anh nghĩ: Đây là người phụ nữ
đẹp nhất mà mình biết.

Đây cũng là người phụ nữ dũng cảm nhất mà mình biết.

- Không mất gì - cô nói - Đó là theo tôi nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.