NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 175

Chính cảm giác tội lỗi khiến anh lái xe về phía Newton thay vì đi

thẳng về nhà. Anh run rẩy vì phản ứng của mình khi đứng trước Cordell.
Anh thấy bối rối vì bây giờ cô đã độc chiếm hết mọi suy nghĩ của anh.
Trong vòng một năm rưỡi sau cái chết của Mary, anh đã sống như một thầy
tu, không cảm thấy hứng thú với phụ nữ. Tất cả những đam mê đã bị thiêu
rụi thành buồn khổ. Anh không biết phải làm gì với những tia sáng khao
khát mới bùng lên. Anh chỉ biết rằng đầu hàng trước tình huống đó là điều
không thể. Đó là một biểu hiện của sự phản bội với người phụ nữ anh yêu
quý.

Vì vậy anh lái xe thẳng đến Newton để chỉnh đốn lại sự việc và khuây

khỏa đầu óc.

Anh ôm một bó hoa cúc, bước vào sân trước và khóa cánh cổng sắt

sau lưng. Việc này như thể chở củi về rừng, anh nghĩ khi nhìn quanh khu
vườn giờ đã chìm trong bóng tối. Mỗi lần anh đến thăm, dường như lại có
thêm nhiều hoa được mang đến nơi chật chội này. Những dây leo và thân
cây hồng đã được uốn nắn, mọc ôm lấy thân nhà để khu vườn dường như
cũng mở ra về phía chân trời. Anh cảm thấy xấu hổ vì anh chỉ đem theo
những bông cúc nhỏ. Nhưng Mary thích hoa cúc nhất. Và giờ anh đã có thói
quen là chỉ chọn hoa cúc khi đến một quầy bán hoa. Cô thích vẻ mộc mạc
của chúng, thích đường viền màu trắng bao quanh màu vàng chanh. Cô
thích mùi hương của chúng - không quá ngọt ngào và giả tạo như những
loài hoa khác mà hơi hăng, xộc lên mũi. Cô thích chúng khi chúng mọc
hoang vô số trong những khu đất trống hay hai bên đường. Chúng như nhắc
nhở mọi người nhớ rằng vẻ đẹp thực sự là vẻ đẹp tự nhiên và không thể
cưỡng lại được.

Giống như chính Mary.

Anh rung chuông. Một lúc sau, cánh cửa bật mở. Một khuôn mặt ló

ra, cười với anh giống hệt Mary. Anh thấy quen với nỗi đau. Rose Connolly
có cặp mắt xanh lơ, má tròn giống hệt cô con gái. Mặc dù tóc bà đã hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.