NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 177

- Thật sao?

- Con chẳng bao giờ chịu đi nghỉ, đúng không?

- Họ gọi con về. Con đã lên xe, đi về phía Maine Turnpike. Con đã

đóng gói bộ đồ câu cá, đã mua một hộp dụng cụ - anh thở dài - Con nhớ
khu hồ. Con đã mong được thấy nó cả năm nay.

Đó cũng chính là điều Mary luôn mong ngóng. Anh nhìn những chiếc

cúp bơi lội trên giá sách. Mary là một nàng tiên cá nhỏ bé, cứng đầu. Cô sẽ
rất vui sướng nếu cả đời được sống dưới nước và nếu cô có mang cá khi
sinh ra. Anh nhớ cô thật nhẹ nhàng và mạnh mẽ thế nào khi một lần bơi dọc
hồ. Anh nhớ chính hai cánh tay đó đã bị tàn phế như hai thanh gỗ trong
buồng bệnh.

- Sau khi xong vụ này - bà Rose nói - Con vẫn có thể tới hồ.

- Con không biết có phá được vụ này không.

- Nói vậy chẳng giống con chút nào. Con thật chán nản!

- Đây là một loại tội phạm hoàn toàn khác, mẹ ạ. Nó do một kẻ nào

đó gây ra, và con không hiểu nổi hắn.

- Con luôn luôn làm được.

- Luôn luôn sao? - anh lắc đầu cười - Mẹ tin tưởng con quá đấy.

- Mary từng nói vậy. Nó thích khoác lác về con lắm, con biết không?

Anh ấy luôn bắt được tội phạm.

Nhưng phải trả giá thế nào? Anh tự hỏi, nụ cười trên môi anh tắt dần.

Anh nhớ những đêm đến hiện trường vụ án, những bữa tối bỏ dở, những
ngày cuối tuần mà tâm trí anh chỉ nghĩ đến công việc. Và Mary đã ở đó,
kiên nhẫn chờ anh để ý đến. Nếu anh có một ngày để sống lại, anh sẽ dành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.