NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 178

từng phút bên em, ôm em trên giường, thì thầm những bí mật dưới tấm chăn
ấm.

Nhưng Chúa không cho ta cơ hội thứ hai như vậy.

- Con bé rất tự hào về con - bà Rose an ủi anh.

- Con cũng tự hào về cô ấy.

- Hai con đã chung sống hai mươi năm. Điều đó đã rất tuyệt rồi!

- Con tham lam, mẹ ạ. Con muốn hơn thế.

- Vậy là con tức giận vì con đã không sống hết mình.

- Đúng vậy. Con nghĩ là con hối hận. Con tức giận khi cô ấy lại là

người mắc chứng bệnh phình mạch, rằng cô ấy là người họ không thể cứu
được. Và con tức giận vì… - anh dừng lại, thở dài - Con xin lỗi. Chuyện đó
thật khó khăn. Dạo này mọi việc thật khó khăn!

- Với cả hai chúng ta - bà khẽ nói.

Họ im lặng nhìn nhau. Tất nhiê mọi việc sẽ khó khăn hơn nhiều với

bà Rose góa chồng và đã mất đi đứa con gái duy nhất. Anh tự hỏi liệu bà có
tha thứ cho anh nếu anh tái hôn không. Hay bà sẽ coi đó là sự phản bội? Đó
chính là hành động chôn hết ký ức về con gái của bà xuống mồ sâu.

Anh bỗng thấy mình không thể chịu nổi ánh mắt của bà. Anh quay đi,

lòng bối rối vì tội lỗi. Nó giống hệt cảm giác tội lỗi mà anh cảm thấy khi
nhìn Catherine Cordell chiều nay. Anh đã cảm thấy một khao khát cháy
bỏng, không thể nhầm lẫn.

Anh đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, đứng dậy.

- Con phải di.

- Vậy là con phải quay lại với công việc rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.