NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 311

- Có phải chính Moore không?

Anh dừng lại một lát.

- Không.

- Vậy không phải là anh ấy không muốn gặp tôi đúng không?

- Tôi chắc không phải vậy.

Cô không biết anh có nói thật với cô không hay chỉ đang cố an ủi cô.

Cô thấy hai thám tử ở hai ô làm việc khác đang nhìn về phía mình khiến cô
đỏ mặt vì giận dữ. Liệu có phải tất cả mọi người, trừ cô đều biết sự thật
không? Có phải cô đang nhận thấy sự thương hại trong mắt họ không? Cả
sáng nay cô mơ mộng trong kỷ niệm đêm qua. Cô đã chờ Moore gọi điện,
khao khát được nghe thấy giọng nói của anh và cô biết anh đang nghĩ về cô.
Nhưng anh đã không gọi.

Đến trưa, cô đã được người ta chuyển lời nhắn trên điện thoại của

thám tử Frost. Nó nói rằng trong thời gian tới, mọi vấn đề của cô sẽ do
Frost giải quyết.

Tất cả những gì cô có thể làm lúc này là ngẩng cao đầu và cố nén

nước mắt. Cô hỏi.

- Có lý do nào đó khiến tôi không thể nói chuyện với anh ấy không?

- Tôi e là bây giờ anh ấy không có ở Boston. Anh ấy đã đi chiều qua.

- Tôi hiểu rồi - Cô đã hiểu. Không cần hỏi, cô cũng biết đó là tất cả

những gì Frost có thể nói với cô. Cô không hỏi Moore đã đi đâu, cũng
không hỏi làm cách nào để liên lạc với anh. Cô thấy xấu hổ khi đến đây.
Lòng tự trọng là nguồn sức mạnh chính của cô. Nó đã giúp cô tiến về phía
trước, ngày này qua ngày khác và cô không chịu khoác bộ dạng của một
nạn nhân. Những người khác nhìn cô chỉ thấy sự lạnh lùng, sự xa cách về
tình cảm vì cô chỉ cho phép họ thấy điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.