NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 63

- Tôi nghĩ vậy.

Anh thở dài.

- Ồ, đó là những lời của tôi. Tôi đã xài hết mọi tiết mục rồi.

- Tôi biết. Anh đã bắt đầu xào lại rồi đấy.

- Helen cũng nói vậy.

Cô nhìn anh ngạc nhiên.

- Helen có khuyên anh làm cách nào để mời tôi đi chơi không?

- Cô ấy nói cô ấy không thể chịu đựng được cảnh tượng đáng thương

khi thấy một người đàn ông đập đầu vào bức tường rắn chắc.

Họ đều cười khi bước ra khỏi thang máy và đi về phía phòng làm việc

của mình. Đó là những tiếng cười sảng khoái của những người đồng nghiệp,
những người hiểu rằng trò chơi này chỉ là đùa vui. Giữ nó ở mức độ đó
nghĩa là cảm giác của họ không bị tổn thương, cảm xúc của họ sẽ không
quá mạo hiểm. Đó là chút phỉnh phờ giúp họ tránh những điều rối rắm. Anh
mời cô đi chơi một cách tếu táo, và cô cũng tếu táo từ chối. Cả văn phòng
làm việc của họ chỉ là một trò đùa vui.

Năm giờ rưỡi. Các nhân viên của họ đã về hết. Peter lui về văn phòng

của mình, cô về văn phòng của cô, treo áo khoác và lấy ví. Khi cô treo áo
lên móc cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Cô đi qua hành lang, thò đầu vào văn phòng của Peter. Anh đang xem

lại các bản đồ, cặp kính lủng lẳng trên sống mũi. Khác văn phòng gọn gàng
của cô, phòng làm việc của Peter trông như một trung tâm hỗn độn. Sọt rác
đầy máy bay giấy. Sách báo về phẫu thuật chồng chất trên ghế. Một vách
tường chằng chịt cây ráy thơm bò lổm ngổm. Vùi trong đống lá cây đó có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.