ràng.
Marylin lau nước mắt trên mặt khi nhìn anh trai bỏ đi.
- Làm sao anh ấy có thể nói là yêu bố trong khi chẳng bao giờ đến
thăm ông? - Cô nhìn Catherine - Tôi không muốn bố tôi tỉnh lại. Cô có thể
ghi lại điều đó vào hồ sơ bệnh án không?
Đây là tình thế khó xử về mặt đạo lý mà bác sỹ nào cũng sợ. Mặc dù
Catherine đứng về phía Marylin nhưng những lời cuối cùng của anh trai cô
có tính đe dọa rõ ràng.
Cô nói.
- Tôi không thể thay đổi mọi việc cho đến khi cô và anh trai cô thống
nhất về vấn đề này.
- Anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý. Cô đã nghe anh ấy rồi đấy.
- Vậy thì cô phải nói chuyện thêm với anh ấy. Hãy thuyết phục anh
ấy!
- Cô sợ anh ấy sẽ kiện cô phải không? Đó là lý do tại sao cô không
chịu thay đổi yêu cầu.
- Tôi biết anh ấy tức giận.
Marylin buồn bã gật đầu.
- Đó là cách anh ấy chiến thắng. Anh ấy luôn chiến thắng.
Mình có thể khâu một cơ thể liền lại, Catherine nghĩ. Nhưng mình
không thể hàn gắn gia đình đã tan vỡ này.
Nỗi đau và sự xung đột của cuộc gặp mặt đó vẫn bám lấy Catherine
khi cô ra khỏi bệnh viện một giờ sau. Đó là chiều thứ sáu và một kỳ nghỉ
cuối tuần rảnh rỗi đang chờ cô phía trước. Nhưng khi lái xe ra khỏi bến đỗ