NANA DU KÝ - Trang 155

Satoru quát bằng giọng nổi giận thật sự, vì tôi đã vùng khỏi tay anh

mà nhảy xổ vào con chó khốn kiếp.

Ẳng ẳng! Con chó la thảm thiết. Tôi đã khắc trên cái mũi nó ba

đường xinh đẹp, mảnh mai và tóe máu.

Thế nhưng, Toramaru không chịu cụp đuôi giữa hai chân mà đầu

hàng.

Đuôi nó nhiều lần như sắp hạ xuống, nhưng vẫn run rẩy giương lên.

Nó cứ rên rỉ mãi không thôi.

“Không được, Nana! Mày làm nó bị thương rồi!”
Thắng thua cũng đã định, nên tôi ngoan ngoãn để Satoru ôm lấy.
“Xin lỗi mọi người, xin lỗi nhiều.” Satoru rối rít xin lỗi Sugi, xin lỗi

Chikako, xin lỗi cả con Toramaru.

“Không sao, Nana không bị cắn là tốt rồi.”
Chikako thở dài, mặt xanh mét như tàu lá. Sugi đấm “cốp” lên đầu

Toramaru.

“Mày mà cắn thì Nana chết mất còn gì!”
Toramaru lập tức cụp đuôi giữa hai chân, nó oán hận lườm tôi.
Ra thế, làm vậy để tỏ vẻ nó không chịu thua tôi.
“Xin lỗi hai bạn nhiều, hai người đã có lòng nhận nuôi Nana thế

mà... Thôi để tớ đưa nó về.” Satoru tiếc nuối. “Chứ nếu phải chịu đựng
con mèo khó tính này thì tội cho Toramaru quá.”

Satoru xách cái lồng ra. Vừa chầm chậm bước vào lồng tôi vừa

ngoái đầu lại nhìn con chó.

Cảm ơn mày, Toramaru.
Toramaru làm mặt khó hiểu.
Tao đã quyết định sẽ chu du khắp nơi cùng Satoru. Tao không hề

đến đây để được nhà mày nhận nuôi. Tao còn đang suy nghĩ làm cách
nào để được trả về thì may quá có mày giúp một tay. Giờ tao lại được
về cùng anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.