NANA DU KÝ - Trang 156

Toramaru cụp mắt, cái đuôi buông thõng. Còn tôi và Satoru thì

hướng về chiếc xe đa dụng màu xám bạc chờ sẵn bên ngoài.

Toramaru cũng bị cột dây kéo ra tiễn chúng tôi. Sugi còn rút ngắn

sợi dây, quấn nhiều vòng vào tay mình.

Momo cũng tự theo ra tiễn. Lâu lắm rồi ta mới được xem một trận

chiến quyết liệt đến thế, bà nhiệt tình khen tôi.

“Bọn tớ thật lòng xin lỗi cậu, may mà Nana vẫn bình an vô sự.”
“Bọn tớ muốn nhận nuôi Nana lắm...”
Hai vợ chồng họ cứ thay nhau xin lỗi khiến Satoru đâm ái ngại.

Cũng phải thôi, tôi từ vị thế của một kẻ bị bắt nạt, chẳng hiểu sao kết
quả lại trở thành một kẻ anh dũng quả cảm đây này.

Cái quy trình tiễn đưa, sụt sịt tiếc nuối là màn kịch lần nào cũng

phải diễn đi diễn lại.

Satoru đã ngồi vào ghế lái rồi mà Chikako cứ chốc chốc reo lên

“còn thiếu thứ này”, “còn sót thứ kia” mà dốc vào xe chúng tôi cơ man
nào là quà cáp.

Nhưng cuối cùng thời khắc chia tay vẫn phải đến.
Ngay lúc đó, Satoru chợt nhoài người nói vọng qua cửa sổ xe, “Suýt

quên mất. Hồi học phổ thông tớ từng thích cậu đấy, Chikako, cậu biết
không?”

Thái độ anh tỉnh bơ như đang nói chuyện thời tiết. Nhưng Sugi lập

tức cứng đờ. Còn Chikako thì như thể đang ngớ ra... Gì cơ?

Satoru điềm tĩnh chờ câu trả lời của Chikako.
Chikako ngẩn ra, rồi thở dài, “Chuyện từ đời nảo đời nào, cậu nói ra

để làm gì nữa.”

“Tớ cũng nghĩ thế.”
Hai người cùng cười phá lên. Sugi thì thở phào nhẹ nhõm giống như

đã thoát nạn, cuối cùng cũng cười họa theo.

Tuy đang cười, nhưng vẻ mặt anh ta như thể sắp khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.