NANA DU KÝ - Trang 164

Vì xung quanh ồn ào quá thể nên tôi quyết định nằm cuộn tròn, rúc

sâu vào giữa lồng giả vờ ngủ, nhưng rõ ràng Satoru không dễ dàng bỏ
cuộc.

“Xin lỗi nhé Nana, mày buồn lẳm phải không.”
Satoru “lại” tới nữa, hay nói cho đúng là anh đến tìm tôi hơi nhiều

so với mức bình thường. Đã bảo đây không sao, không cần đến thăm
thường xuyên thế đâu mà... Anh “nhiệt tình” hơn hẳn những chủ nhân
khác nên chẳng mấy chốc tôi đã bị lũ chó trong phòng trêu chọc tới
tấp, bảo rằng tôi có một chủ nhân “gà mẹ” quá độ. Mỗi lần Satoru vừa
đi, chúng lại lao nhao cười phá lên và đồng thanh hú to, Gà mẹ! Gà
mẹ!

Câm miệng, chúng bay phiền toái quá đấy! Tôi gầm lên, rồi lại

cuộn mình sâu trong lồng. Bỗng nhiên...

Chúng mày đúng là ấu trĩ, cứ phải lao nhao lên như một đám con

nít!

Con mèo Chinchilla cố tình cao giọng cho cả phòng cùng nghe.
Chúng mày không thấy anh chủ của nó mới là người cô đơn vì

không có nó bên cạnh hay sao hả?

Trông bộ lông dài mượt mà, cao sang là thế mà độc miệng ra phết!

Lũ chó cũng cảm thấy khó chịu, vội vàng ồn ào trả đũa. Hả, nói thế là
sao! Vớ vẩn! Vì sợ con Nana buồn nên anh chủ mới đến đấy chứ!

Mang tiếng là chó mà mũi chúng mày điếc hết cả rồi chắc. Không

thấy trên người anh chủ nhà nó có cái mùi đấy à... cái mùi mang
nghĩa “không còn bao lâu nữa” ấy... Rõ ràng anh ta chỉ muốn ở bên
con mèo cưng của mình càng nhiều càng tốt.

Lũ chó thoáng chốc im bặt. Nhưng chỉ được một chốc, sau đó

chúng lại nhao lên, Tội nghiệp, tội nghiệp quá! không dứt. Tôi đoán
chúng thuộc loại không thể ở yên lấy một phút, nhưng thôi mặc kệ,
chúng đều là những con chó tuổi còn nhỏ nên chưa biết suy nghĩ.

Này, cảm ơn nhá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.