NANA DU KÝ - Trang 166

vốn tiếng người của con mèo Chinchilla chủ yếu vẫn là tiếng Nhật,
nhưng nó vẫn có thể hiểu đa số những lời chủ nhân nói.

Cảm ơn, cũng chúc đằng ấy good luck.
Và thế là hai chúng tôi lặng lẽ rời khỏi căn phòng dành cho thú

nuôi, quay trở về chiếc xe đa dụng màu xám bạc.

Xuống khỏi phà, bầu trời trong xanh vời vợi trải rộng trước mắt

chúng tôi như chào đón.

“Chà, cuối cùng cũng đến được Hokkaido rồi Nana ơi.”
Quả là một miền đất rộng rãi khoáng đạt, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ

tuy chủ yếu vẫn là nhà cửa nối tiếp nhau tấp nập đông vui nhưng vẫn
còn rất nhiều không gian trống điểm xuyết khắp nơi. Có cảm giác như
mặt đường còn rộng gấp mấy lần khu vực quanh Tokyo.

Chạy được một lúc thì cảnh sắc bên ngoài dần dần chuyển sang

vùng ngoại ô. Cảm giác thênh thang, choáng ngợp trước mắt làm
người ta thấy thật sảng khoái, trên đường chẳng có mấy xe cộ qua lại
khiến việc lái xe cũng trở nên thong dong vui thích.

Bản nhạc bắt đầu cho chuyến đi hôm nay cũng lại là ca khúc nghe

tựa như chim bồ câu sắp bay ra khỏi chiếc nón ảo thuật.

Ven đường, từng chùm hoa dại vàng rực và tím sẫm đua nở, xem ra

không bị bàn tay con người khống chế nên chúng thoải mái khoe sắc,
không phải là từng vạt thưa thớt mà là cả một cánh đồng bạt ngàn.
Đường phố Hokkaido tuy còn hơi trống trải nhưng bù lại hoa cỏ xanh
tốt tươi tắn. Khác xa so với những con đường được trải nhựa hay bê
tông ở Tokyo, nơi đây dù là khu vực trung tâm đi nữa, hai bên vệ
đường vẫn giữ nguyên màu đất mộc mạc, có lẽ chính nhờ thế mà hơi
đất ngai ngái xông lên, khiến cảnh vật cũng như nhuốm một màu yên
ả.

“Loài hoa màu vàng thì tao biết là hoa hoàng anh, nhưng không biết

loại màu tím tên gì ấy nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.