NANA DU KÝ - Trang 168

Thì thế mới gọi là săn mồi chứ! Hồi còn ở Tokyo, tôi cũng giết lũ

gián lâu lâu bò ra bằng cách cắn chết ấy thôi. Cái lớp cánh bọc ngoài
cứng như vỏ cây đúng là chẳng ngon lành gì, nhưng phần thân bên
trong thì mềm xốp rất thích miệng.

Chỉ có điều mỗi lần nhìn thấy mẩu xương xẩu còn thừa lại sau khi

tôi “xử lí” xong con gián nào đó là Satoru lại kêu trời vẻ rất khổ sở.
Chẳng hiểu sao con người lại ghét loài gián đến thế, trong khi lại
chẳng tỏ thái độ gì trước mấy loài anh em có cấu tạo khá giống gián
như bọ cánh cứng đầu sừng và bọ cánh cứng Nhật Bản. Tiêu chuẩn
yêu thích của loài mèo chúng tôi đơn giản hơn nhiều, chỉ cần chạy
nhanh và khó bắt là được.

Xe chầm chậm men theo lối đi dọc bờ sông, cuối cùng rẽ ra một con

đường sát bờ biển.

... Oa...
“Oa...”
Cả hai chúng tôi không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên.
“Y như biển thật còn gì...”
Hai bên đường là một thảm lau trắng trải dài. Cả cánh đồng trắng

muốt, rộng ngút ngát như lan tới tận chân trời khiến toàn bộ thế giới
trước mắt như chìm ngập trong màu lau trắng ngần, thuần khiết. Hễ có
làn gió thổi qua, cả biển lau lại dập dờn dợn sóng, những con sóng lăn
tăn kéo dài tới vô tận.

Dù mới dừng xe trước đó mấy phút, nhưng Satoru vẫn quyết định

ngừng lại lần nữa. May mà đoạn đường này khá vắng vẻ, không có
mấy xe cộ nên có đỗ ngay bên vệ đường cũng chẳng sao.

Để cho an toàn, dù không có xe qua lại nhưng Satoru vân ôm cứng

tôi trên tay trong khi lò dò xuống xe từ bên phía cửa ghế phụ lái, chắc
vì sợ tôi sẽ bất thần phóng vọt xuống lao thẳng ra đường. Đúng là gà
mẹ quá thể, nhưng thôi, để anh không phí công lo lắng, tôi sẽ chịu
đựng nằm im một lúc vậy. Hai bàn tay Satoru rất rộng, nằm trong
vòng tay anh, tôi cảm giác hết sức yên tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.