NANA DU KÝ - Trang 170

“Nana ơi!”
Tiếng gọi của Satoru đã bắt đầu nhuốm màu thảm thiết.
“Nana! Nana! Nana đâu rồi!”
Và khi tiếng gọi của anh bắt đầu trôi ra xa thì tôi không thể chịu nổi

nữa, đành dùng hết sức bình sinh kêu thật to.

Đang ở đây cơ mà!
Lần này, khi ngẩng đầu lên từ giữa những gốc lau, tôi đã thấy

Satoru đứng đó, gương mặt ngược nắng của anh đang cúi xuống nhìn
tôi. Khi bốn mắt chạm nhau, gương mặt Satoru lập tức giãn ra nhẹ
nhõm... ánh mắt anh dịu hẳn đi. Những giọt lệ trượt dài hai bên má lấp
lánh dưới ánh mặt trời.

Không nói một lời, Satoru lẳng lặng khom người ngồi xuống, hai

đầu gối chống xuống nền đất ẩm ướt, và nhanh như chớp, anh ghì chặt
tôi vào lòng. Ôi chà... hơi đau đấy nhé, nội tạng của tôi muốn lao ra
ngoài đây.

“Ngốc! Mày mà bị lạc trong này thì tao làm sao mà tìm được.”
Trong tiếng gào lạc giọng của Satoru còn nghẹn ngào cả tiếng khóc.
“Mày nhỏ bé như vậy... so ra chỗ này khác nào mê cung chứ.”
Lúc ở núi Phú Sĩ, Satoru đã cho tôi biết mê cung có nghĩa là gì. Đó

là một nơi nếu không có la bàn thì không thể phân biệt được phương
hướng.

Anh mới ngốc ấy, tôi có bao giờ cách xa anh đến mức để bị lạc nhau

đâu...

“Đừng bao giờ bỏ tao lại một mình! Lúc nào Nana cũng phải ở bên

cạnh tao đấy nhé...”

A a... cuối cùng cũng có ngày này.
Cuối cùng anh cũng chịu nói thật lòng mình rồi đấy.
Tôi biết, tôi vẫn biết Satoru luôn cần có tôi ở bên.
Dẫu cho anh đã cố gắng bao nhiêu để rời xa tôi bằng cách tìm hết

chủ nhân này đến chủ nhân khác phù hợp với Nana này, nhưng tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.