NANA DU KÝ - Trang 165

Tôi hướng giọng về phía cái chuồng bên dưới, con mèo Chinchilla

lập tức đáp lại bằng một giọng đều đều vô cảm, chỉ tại tao cảm thấy
chúng quá ồn ào thôi.

Khi Satoru lại xuất hiện lần nữa, toàn bộ lũ chó trong phòng lập tức

đứng bật dậy vẫy đuôi chào anh ta rối rít. Satoru bật cười sảng khoái,
“Ơ, sao các bạn chào đón tao thắm thiết thế này!” và thò tay qua chấn
song vuốt ve đầu vài con. Tuy suy nghĩ chưa ra ngô ra khoai gì thật,
nhưng chúng quả thật là những con chó tốt tính.

Từ lúc đó, hai con mèo chúng tôi nghiễm nhiên được công nhận là

một phần của “quần thể” trong phòng, cứ thế vừa thỉnh thoảng trò
chuyện với lũ chó vài câu vừa im lặng chờ chuyến đi nhàm chán kết
thúc, tuy vậy phần lớn thời gian chúng toàn hăng hái bàn luận về vấn
đề đồ ăn cho chó hiệu gì là ngon nhất, nên hai kẻ không liên quan
chúng tôi có cảm giác rất “ông nói gà bà nói vịt”.

Cứ thế đến trưa ngày hôm sau thì phà cập bến. Satoru là chủ nhân

đầu tiên đến phòng thú nuôi đón tôi.

“Xin lỗi Nana, mày cô đơn lắm phải không?”
Không hề không hề, tôi chẳng thấy buồn bã chút nào. Con mèo

Chinchilla tuy độc miệng nhưng nói chuyện rất thú vị. Giá như có thể
chào nó một tiếng trước khi đi nhỉ... tôi vừa nghĩ vậy thì Satoru đã
hướng cái lồng của tôi về phía phần còn lại của căn phòng,

“Nào Nana, chào tạm biệt các bạn đi chứ.”
Tao đi trước nhé, tôi chào cả phòng, lũ chó nhanh nhảu vẫy đuôi

đáp lại.

Good luck.
Đó là câu chào gọn lỏn của con mèo Chinchilla. Gút...? Gút gì cơ?
Ý là chúc hai thầy trò may mắn ấy mà. Chủ của tao hay dùng câu

ấy lắm.

Nhắc mới nhớ, chủ nhân của nó, một người đàn ông mắt xanh biếc

cùng cô vợ người Nhật của mình có ghé qua phòng thăm nó. Hình như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.