NANA DU KÝ - Trang 183

“Giả sử mày nhìn thấy những người tí hon thật thì nhớ đừng cắn họ

đấy nhé.”

Vâng, vâng, biết rồi. Nếu nhìn thấy thật thì chắc tôi sẽ không nhịn

được mà đùa họ một chút, nhưng có lời dặn dò này của Satoru, tôi hứa
sẽ không quá đà.

Satoru quỳ xuống trước mộ, chắp tay lần cuối, tôi cũng cọ má mình

vào tấm bia để thể hiện thành ý. Cầu nguyện xong, Satoru đứng dậy,
chào cha mẹ mình trước khi từ biệt. “Thôi, hẹn gặp cha mẹ lần sau.”
Gương mặt anh lúc này trông rất nhẹ nhõm, có lẽ vì không còn vướng
bận gì nữa.

Xe lại lăn bánh, lần này dừng trước một khu mộ khác.
“Còn đây là mộ của ông bà ngoại tao.”
Satoru lấy hết chỗ hoa còn lại cắm hết vào lọ đặt trước ngôi mộ này.

Sau đó soạn bánh kẹo cúng và thắp hương y hệt như những gì đã làm
trước mộ cha mẹ. Nhưng trông anh không quyến luyến lắm, có lẽ là vì
ông bà ngoại mất sớm và bản thân anh chưa gặp họ bao giờ.

“Được rồi, đi tiếp thôi nào.”
Đích đến kế tiếp là Sapporo, thành phố nơi dì Satoru đang sống.
Chiếc xe xám bạc từ từ xuất phát, hướng về điểm đến cuối cùng của

cuộc hành trình.

Dọc đường đi thoạt đầu không xảy ra sự kiện gì đặc biệt.
Sau khi băng qua ngọn đồi cao, con đường bỗng chốc thay đổi, trở

nên dốc và hẹp hơn. Hai bên bờ đất, từng hàng bạch dương chạy dài
san sát, dưới chân lúp xúp những bụi tre lùn rậm rạp.

Cảnh này chẳng có gì đặc biệt cả, ở Hokkaido thì như thế là hoàn

toàn bình thường.

Xe đang luồn lách qua những bụi cây dày, chợt Satoru reo “A!” một

tiếng phấn khích và đạp phanh cho xe thẳng gấp lại, khiến tôi mất đà
suýt nữa bổ nhào về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.