NANA DU KÝ - Trang 185

“Chà tiếc quá, đi cả rồi...”
Satoru tiếc nuối nhìn về phía triền dốc.
“Nhưng cũng tuyệt đấy chứ? Lần đầu tiên tao nhìn thấy lũ hươu ở

giữa đường đấy nhé!”

Chắc chắn là nhờ cái đuôi của đây đấy, cái đuôi cong cong gấp khúc

hình số bảy có khả năng kéo về những cuộc gặp gỡ nhiệm màu.

Chúng tôi cho xe chạy chầm chậm phía sau gia đình nhà hươu, lặng

lẽ tiễn chúng đi xa.

Và sau đó lại tiếp tục những quang cảnh lặp đi lặp lại, những ngọn

đồi chẳng mới mẻ, và những dải núi non trùng điệp không có gì thay
đổi.

Khi những đám mây xám dần nhạt màu đi và sà thấp xuống, mưa

cũng bắt đầu rơi. Từng hạt lất phất, nhẹ bẫng như một cơn mưa bóng
mây.

“Tuyệt vời chưa, chúng ta đang ở ngay ‘ranh giới mưa rơi’ đấy.”
Rõ ràng cơn mưa khiến Satoru cảm thấy khoan khoái, nhưng ngược

lại, chỉ làm tôi ủ rũ. Tôi mong anh mau mau chạy qua vùng mưa rơi,
đến với “ranh giới nắng đẹp” hơn.

Mong ước của tôi nhanh chóng trở thành hiện thực.
Mưa tạnh dần rồi ngưng hẳn, lại bước sang “ranh giới” khác rồi thì

phải. Một lần nữa ánh mặt trời lại tỏa sáng rực rỡ trên đầu.

Ngồi trên ghế lái, Satoru tham lam hít lấy hít để từng đợt không khí

mát rượi. Ngay cả con mèo đang uể oải buồn ngủ là tôi cũng bị làn
không khí xung quanh đánh động, phải ngẩng đầu lên thám thính.
Satoru cho xe chạy chậm lại rồi ngừng hẳn bên vệ đường.

Từ ngọn đồi trước mặt, một dải cầu vồng bảy sắc rực rỡ xuất hiện.
“... Tuyệt vời!”
Ừ, tôi phải công nhận, cảnh tượng trước mặt thật sự diệu kì, còn

diệu kì hơn cả những đường ranh giới nơi mưa đến và đi bất chợt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.