NANA DU KÝ - Trang 198

“Cháu biết mà.”
Khi nhận nuôi Satoru, bà phải cho con mèo kia đi vì công việc buộc

hai dì cháu phải di chuyển nhiều, mà hầu hết các khu nhà trọ đều
không cho phép nuôi thú cưng. Nếu nhận nuôi thêm con mèo thì sẽ
phải cất công lùng một căn hộ phù hợp.

Chỉ có điều, giá như mình thích động vật thì dẫu phải vất vả hơn

nữa chắc cũng chẳng là gì, và nếu mình thích động vật, cho dù không
phải mèo đi nữa, thì mình đã có thể hiểu được tâm trạng của một đứa
trẻ phải rời xa con mèo mà nó yêu quý rồi.

Năm Satoru học cấp hai, trong chuyến du lịch với cả lớp đến

Fukuoka, đột nhiên có một đêm thằng bé trốn ra khỏi khách sạn. Nó bị
giáo viên tóm được ở nhà ga, bị cảnh cáo bằng cách thông báo về cho
người giám hộ, khi nghe tin, trong một khoảnh khắc, bà như muốn
ngừng thở.

Phải chăng thằng bé muốn đi thăm lại con mèo cũ? Người họ hàng

xa đã nhận nuôi con mèo của Satoru sống tại Ogura, cách thị trấn
Hakata chỉ một trạm đi bằng tàu siêu tốc. Satoru từng nói với bà là nó
muốn đi thăm con mèo, nhưng vì bà quá bận rộn nên đã từ chối. Đối
với Noriko, con mèo giống như một hồ sơ vụ án đã được giải quyết
dứt điểm. Kể từ khi nó được một người đáng tin cậy nhận nuôi, thì
không còn cần thiết phải quan tâm tới nữa.

Hóa ra cuộc trốn chạy khỏi khách sạn là một kế hoạch mà Satoru và

một đứa bạn rất thân của nó khi đó đã bày ra. Lúc nghe hai đứa trẻ
thuật lại đầu đuôi câu chuyện, tim bà giật thót. Thằng bé kia bảo là
chúng chỉ muốn đi thăm lại chốn kỉ niệm của cha mẹ nó - khi ấy đã ly
hôn - mà thôi.

Có phải Satoru cũng đã đồng cảm với nỗi cô đơn của đứa bé kia?

Một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời như Satoru mà sẵn sàng trốn khỏi
chuyến du lịch chỉ vì một người bạn thì phải biết chúng thân và hiểu
nhau đến mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.