NANA DU KÝ - Trang 200

Con người tên Noriko này hoàn toàn chẳng hiểu gì về loài mèo cả,

tôi nhanh chóng nhận ra hố sâu ngăn cách giữa tôi và bà Noriko.

“Chào buổi sáng, Nana.”
Noriko có vẻ muốn làm thân với tôi theo cách của riêng bà, nhưng

cái bộ dạng vừa run rẩy sợ hãi vừa rụt rè vươn tay ra... lại còn sờ đúng
vào cái đuôi của tôi là thế nào hả?

Đuôi là bộ phận mà một con mèo sẽ không để cho ai sờ vào nếu nó

không hoàn toàn tin tưởng người đó. Nếu là bình thường thì tôi đã nhe
nanh múa vuốt rồi, nhưng nể tình bà là chủ nhà nên tôi chỉ nhẹ nhàng
tránh cái đuôi đi với vẻ mặt không hài lòng mà thôi.

Phản ứng như vậy bởi tôi muốn Noriko hiểu ra, nhưng mỗi lần

muốn đụng vào tôi là bà lại cứ nhè đúng cái đuôi mà nắm.

Sáng hôm ấy may sao Satoru vừa vặn trông thấy, liền lên tiếng cứu

tôi.

“Dì ơi không được đâu, đừng nắm vào đuôi Nana như thế. Nana nó

ghét lắm đấy.”

“Vậy dì nên sờ vào chỗ nào?”
“Đầu tiên là xoa đầu hoặc gãi gãi phía sau tai ấy, khi nào nó quen

rồi dì hãy gãi xuống dưới cằm nó.”

Một tay Satoru còn cầm bàn chải đánh răng, tay còn lại vuốt vuốt

quanh đầu tôi làm mẫu.

“Đầu, sau tai, dưới cằm...”
Bạn nghĩ Noriko vừa lẩm nhẩm nhắc lại vừa làm gì? Bà ấy lấy giấy

bút ghi chú lại cơ đấy!

“Không sờ vào đuôi...”
“Không cần phải ghi chú nghiêm túc thế đâu ạ.”
Satoru cười, nhưng Noriko nghiêm túc đáp lại, “Tại dì sợ quên

mất.” Ôi trời, đúng là một con người hậu đậu.

“Cháu thấy dì nên sờ thử thì dễ nhớ hơn đấy.”
“Ơ, nhưng mấy chỗ ấy gần miệng nó quá...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.