NANA DU KÝ - Trang 202

“Không sao đâu ạ, nếu Nana thấy thích thì nó sẽ gừ gừ như vậy đó

dì.”

Trên nguyên tắc thì đúng là vậy, nhưng lúc nãy là ngoại lệ, cũng

đừng quên rằng khi mèo khó chịu đến cực độ thì chúng tôi cũng sẽ
cảnh cáo bằng những tiếng gầm gừ như thế.

“Hóa ra tiếng gừ gừ của mèo lại được phát ra từ cổ họng đấy.”
Noriko dường như đã quen hơn, lấy ngón tay gãi gãi lên cổ tôi.
“Nếu không phải từ cổ họng thì dì nghĩ nó phát ra từ đâu?”
“Dì cứ nghĩ nó dùng miệng kêu chứ...”
Dùng miệng kêu gừ gừ?! Bà bị ngốc à! ... Ấy chết, nóng nảy quá

nên có hơi lỡ lời.

Bất lịch sự, quá mức bất lịch sự.
Noriko không vuốt ve tôi nữa nên tôi cũng thôi gừ gừ mà nhẹ nhàng

chui vào thùng giấy đặt ở góc nhà.

Chính là cái thùng giấy Satoru đã giữ lại cho tôi khi vừa dọn tới,

nhỏ hẹp, ấm áp, dễ chịu vô cùng.

“Satoru ơi, cái thùng giấy này phải để lại đến bao giờ?”
“Nana thích nó lắm, dì cứ giữ lại cho cháu với.”
“Dì không thích cảm giác cứ như mình chưa thu dọn xong thế này,

với lại dì có mua cho nó cả giường lẫn ổ mèo rồi cơ mà...”

Mấy thứ đó vẫn khác với một cái thùng giấy chứ.
Noriko nghĩ có thể mua chuộc tôi bằng mấy thứ vật dụng kiểu thế

sao.

“Này, cái này trông thế nào?”
Vừa phàn nàn, Noriko vừa nhấc cái thùng giấy hôm dọn nhà đã bị

tôi dùng móng cào rách bươm như đồ tái chế lên.

Cái thùng đó đã được bà tháo ra rồi dùng băng keo dán lại lần nữa

thành một cái thùng vừa rộng vừa nông.

“Cái này rõ ràng mới hơn và rộng hơn mà, dù bị vuốt mèo cào phải

rồi nhưng dì đã cẩn thận lót tới hai đáy, phải dễ chịu hơn cái thùng hẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.