NANA DU KÝ - Trang 203

ấy chứ? Chúng ta nên vứt cái thùng cũ đi thôi, rộng thế này Nana nằm
mới không bị cấn lưng.”

“À... cháu cũng không biết nữa...”
Satoru vừa cười khổ vừa nhìn tôi ra ý hỏi, thế nào?
Tôi đáp lại bằng một cái ngáp. Không khuyến khích đâu đấy.
Noriko chẳng hiểu gì cả. Mấy cái rộng rộng chẳng thích thú tí nào,

chẳng có khoái cảm chen chúc vào một cái thùng tí nào.

Tôi không màng tới nỗ lực của Noriko nữa mà chỉ lừ đừ chui vào

cái thùng cũ, thấy thế, bà có vẻ thất vọng ra mặt. Satoru bật cười phụ
họa tôi.

“Chẳng cần sửa gì thêm đâu ạ, nếu lần sau có cái thùng nào mới

hơn thì dì thử thay vào xem sao...”

“Dì thử rồi đấy chứ...”
Vô ích thôi, loài mèo một khi đã xác định chúng thích thứ gì đó rồi,

thì xác suất để mất thứ đó là rất thấp.

Cái thùng mới của Noriko tiếp tục được đặt cạnh cái thùng cũ của

tôi suốt một thời gian dài, nhưng cuối cùng bà cũng đành phải gỡ ra
thành giấy vụn đem đổ.

Satoru bắt đầu ra vào bệnh viện thường xuyên. Bệnh viện nằm gần

nhà, đi bộ cũng tới nơi, nhưng lần nào anh cũng đi từ sáng sớm đến tối
mịt mới về. Tại bệnh viện đông quá sao? Hay là vì khám chữa bệnh
mất thời gian?

Cánh tay phải của Satoru chi chít những vết tiêm xanh tím không

sao mờ đi nổi, rồi dần dần đến cả cánh tay trái cũng thế. Mỗi năm tôi
chỉ phải chích ngừa có một lần mà đã thấy ớn lắm rồi, chẳng biết làm
thế nào mà anh chịu đựng nổi nữa?

Nhưng cho dù có đến bệnh viện bao nhiêu lần, cái mùi của Satoru

vẫn không thay đổi. Cái mùi mà lũ chó mèo trước đây đã bảo, chẳng
còn bao lâu nữa,
cái mùi ấy cứ càng ngày càng đậm hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.