NANA DU KÝ - Trang 5

“Tao lại chẳng mua gì mà mèo ăn được nhỉ...”
Gì cũng được mà, mèo hoang chẳng kén chọn đâu. Mớ sò điệp kia

thì thế nào? Khi tôi chúi mũi hít ngửi gói hàng vừa lộ ra khỏi túi, anh
ta liền cười khổ vỗ vỗ đầu tôi. Này này, thế là ăn gian đấy!

“Không được, không tốt cho mày đâu. Với lại cái này cay lắm.”
Có mà không tốt cho anh ấy! Một con mèo hoang ngay đến ngày

mai còn chẳng biết sẽ ra sao thì còn hơi sức đâu mà lo tới sức khỏe?
Quan trọng là phải tìm cách nhét đầy bụng ngay lúc này đã.

Cuối cùng anh chàng rút phần katsudon

*

ở giữa cái bánh kẹp ra,

bóc lớp bột bọc ngoài rồi để lên lòng bàn tay chìa về phía tôi. Ý là tôi
cứ ăn trên tay anh ấy hả? Ăn trên lòng bàn tay đang chìa tới quá gần
thế này thì... Nhưng chẳng phải ngày nào cũng được cho thịt, nên chắc
thỏa hiệp một lần này cũng không sao.

Đang lúc tôi mải ngấu nghiến miếng katsudon, một bàn tay lặng lẽ

vuốt từ dưới cằm lên tới mép tai tôi. Là bàn tay phải giờ đã trống trơn
của chàng trai. Rồi bàn tay đó cứ thế dịu dàng gãi gãi phía sau vành tai
tôi. Tôi cũng thường để những người cho mình ăn vuốt ve chốc lát,
nhưng anh chàng này quả thực rất lão luyện.

Nếu anh cho tôi ăn thêm vài miếng nữa, tôi sẽ không ngại cho anh

vuốt ve cả phần dưới cằm nữa. Tôi dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh
thanh niên... Dễ như bỡn ấy mà.

“Thế này thì phần của mình chỉ còn lại sandwich bắp cải mất thôi.”
Vừa cười khổ, anh ta vừa chìa nốt miếng thịt katsudon còn lại trong

nhân bánh cho tôi. Thật ra nếu cho tôi cả vỏ bánh tôi cũng ngốn hết,
miễn sao no bụng là được.

Tôi chỉ cho phép anh ta vuốt ve vừa đủ phần nhân thịt được cho

thôi, đã đến lúc kết thúc “dịch vụ” rồi.

Ngay khi tôi đưa chân trước lên định đẩy anh ta ra thì...
“Hẹn gặp mày sau nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.