NANA DU KÝ - Trang 88

được phép vào trường.

“Chờ bớt nắng một tí được không cháu? Trời đang nắng thế kia.”
“Cháu thấy lo cho mấy cái cây ở nhà kính.”
Gạt phang lời can ngăn của bà, Yoshimine leo lên xe đạp chạy thẳng

đến trường. Theo từng nhịp chân nhấn pê đan vùn vụt, cái khối nghẹn
ứ trong cổ họng cậu dường như chìm dần xuống, và tan biến vào dạ
dày.

Xe đạp của Miyawaki đang dựng trong bãi gửi xe của trường.
Trong nhà kính, cậu ta đang hí hửng hái cà chua và dưa leo dù chỉ

có một mình.

“Chào.”
Yoshimine cất tiếng gọi từ ngoài cửa, Miyawaki lập tức ngẩng phất

lên và reo to, “Ơ kìa!”

“Về rồi hả? Hình như cậu về hơi sớm đấy.”
“Ừ, đã xảy ra một số chuyện.”
Bọn họ mang rau củ thu hoạch được ra bồn rửa, rồi ngồi dưới bóng

râm nói về lý do Yoshimine về sớm.

Vừa ngắm nhìn những thành viên của đội bóng chày tập phát bóng

dưới cái nóng hầm hập khiến đất trời như muốn bốc hơi, Yoshimine
vừa thầm cảm phục quyết tâm của bọn họ.

“Chuyện nhỏ ấy mà, tớ đã được bà nội nhận nuôi, thế là xong. Từ

bé tớ đã quen với việc bị cha mẹ bỏ mặc rồi.”

Chính vì vậy nên hồi chuyển trường cậu mới khó chịu với kiểu quan

tâm sỗ sàng thái quá của cô chủ nhiệm. Trong mắt cậu, đó là chuyện
thường ngày chẳng đáng nhắc đến.

“Nhưng rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ. Cho dù bận rộn vì

công việc đến đâu đi chăng nữa thì bình thường chẳng có ai lại bắt con
mình chuyển trường về quê và tống cho bà nội nuôi giúp cả.”

Hóa ra sự quan tâm thái quá của cô chủ nhiệm cũng là vì cô thấy

việc này bất bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.