NANA DU KÝ - Trang 89

“Họ đã chuẩn bị ly hôn từ đó. Thế mà tớ không nhận ra, thật ngốc

quá đi mất!”

Miyawaki vốn chỉ ngồi im lặng và gật đầu, giờ lại đột ngột phản

bác, “Không phải không nhận ra. Cậu chỉ không muốn nghĩ tới khả
năng đó thôi.”

Cục nghẹn trong cổ họng lại dâng lên - dừng lại đi đồ ngốc.
Cái cục nghẹn cậu đã nuốt xuống trong lúc đạp xe tới đây. Không

thể để nó trào lên lần nữa!

Cho tới giờ cậu đã cố tránh né không muốn nghĩ đến khả năng này.

Để rồi khi sự thật không muốn nghĩ đến mà vẫn không sao tránh khỏi
kia xảy ra thật, đầu cậu quay cuồng với ý nghĩ rằng mọi chuyện đã quá
muộn màng, có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không thể thay đổi
được gì.

“Daigo là một đứa trẻ rất ngoan, không bắt cha mẹ phải bận tâm bao

giờ.” Nếu cậu là một đứa trẻ hư hỏng và nhõng nhẽo thì mọi chuyện
có thể đã khác chăng?

Từ nhỏ cậu đã biết cha mẹ say mê công việc đến điên cuồng. Cũng

biết rằng họ không quan tâm tới mình. Nên cậu mới cố hết sức để cha
mẹ không phải vất vả vì mình, cố hết sức để họ không phải tốn công
chăm sóc.

Mà cho dù cậu có quậy tung lên với lý do không được cha mẹ yêu

thương thì họ cũng sẽ không bao giờ thèm để ý tới, đến lúc ấy người
đau đớn nhất lại chỉ có mình cậu. Nếu bầu không khí trong nhà bị xáo
trộn thì người phải hứng chịu hậu quả cũng vẫn là cậu, cái đứa phải ở
nhà nhiều nhất.

Nếu làm một đứa trẻ tự lập, chí ít tâm trạng của cha mẹ cậu sẽ

không tệ hơn, không khí trong gia đình sẽ không trở nên xấu đi. Và
người lúc nào cũng phải mòn mòi chờ ở nhà là cậu sẽ cảm thấy dễ thở
hơn.

Cậu đã cố gắng sao cho những giây phút hiếm hoi cả nhà ở bên

nhau, không ai phải khó chịu cả. Nhưng có lẽ chính vì chỉ ưu tiên sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.