NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 109

- Ông cãi giỏi thì để chừng nào có đổ bể rồi ông cãi.

- Chuyện nầy anh em mình nghi mà thôi, chớ không có bằng cớ chi

mà dám đoán chắc. Vậy xin ông để bụng, đừng nói ra cho ai biết.

- Ai nói làm chi. Nếu mà thiệt là Thanh Tòng thì mình cần phải giấu

mà nuôi chớ, bởi vì lúc nầy triều đình lộn xộn sàm nịnh chuyên quyền,
mình phải nuôi hào kiệt anh hùng, đặng gặp cơn nguy biến, mình sẵn có
người mà cậy cần vương tá quốc. Nãy giờ tôi nói chuyện với ông đó, là tôi
muốn tỏ việc triều đình cho ông nghe mà thôi chớ.

Ông Ngô Sĩ Liên ngồi suy nghĩ một hồi nữa rồi ông cười mà nói tiếp

rằng: ''Chuyện tình cờ, mà nghĩ ra thiệt là kỳ. Cách hai năm trước tôi đi
chơi tôi gặp một nàng dung mạo phi phàm, đương đi bơ vơ trong rừng với
một con thể nữ. Chủ tớ bị một công tử chọc ghẹo vô lễ, nên giận rượt đánh
công tử chạy te. Tôi hỏi thăm thì nàng ấy xưng là Hồng Hạnh vì cha mẹ
chết hết không nơi nương dựa, nên tính trở về Thái Nguyên mà tìm thân
tộc. Tôi thấy vậy tôi đem về nuôi làm con hai năm nay, tôi dọ tình ý thì tôi
nghi lời nói với tôi đó là nói dối chớ không phải nói thiệt. Con gái tôi năm
nay mới 18 tưổi, mà học thiệt là hay. Võ thì tức dụng, còn văn thì tao nhã
lắm."

Bên nây ông có một đứa con nuôi, bên tôi cũng có một đứa con nuôi,

thôi hai anh em mình làm sui với nhau chơi. Hai đứa nhỏ xứng đôi vừa lứa
lắm, mà cũng xứng tài với nhau nữa. Tôi có đem tập thi của con nhỏ tôi nó
làm đây. Ðể tôi đưa cho ông coi thử văn của nó chơi''.

Ông Ngô Sĩ Liên nói dứt lời liền lấy một tập thi trong túi ra mà trao

cho Huỳnh Như Hào xem. Ông Huỳnh Như Hào giở ra mà đọc. Ông đọc
bài nào ông khen nức khen nở bài nấy, không có câu nào ông chê được.
Ông đọc xong rồi ông mới nói rằng:

- Tôi được một nàng dâu văn học như vậy thì quí lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.