NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 118

Nàng Lệ Bích ở đây nàng tưởng đã an thân rồi, trong hai năm nay

nàng chẳng hề để ý đến sự cha mẹ nuôi sẽ gả nàng lấy chồng, bởi vậy nàng
nghe quan Ngự sử nói tới việc ấy thì nàng biến sắc tán loạn tâm thần rồi té
xỉu, bất tỉnh nhơn sự. Ngô phu nhơn kinh khủng, hối thể nữ xúm lại khiêng
Lệ Bích vào phòng. Bà ôm nàng mà than khóc om sòm, bà trách ông sao
bày chuyện mà hại con bà, bà đau lòng rối trí nên bà nói vấy vá làm cho
ông lính quýnh không biết liệu làm sao cho yên việc.

Lệ Bích tỉnh lại, nhưng mà nàng cứ nằm thiêm thiếp không nóí tiếng

chi hết, mà chừng nàng nói thì là nói bậy, nói bạ, trông ra như tuồng đã mất
trí khôn rồi vậy.

Vợ chồng quan Ngự sử đều lo sợ, rước thầy hốt thuốc lăng xăng, ông

đổ tội cho bà, bà đổ tội cho ông, vì sự nầy mà trong nhà mất niềm hòa
thuận.

Thể nữ đứa nào cũng đều buồn rầu, nhưng mà trong bọn ấy duy có

một mình Xuân Lan cứ ràng một bên mà săn sóc, chẳng chút nào chịu rời
chủ mà đi ra ngoài.

Qua ngày sau, nhơn lúc quan Ngự sử và phu ăn cơm, trong phòng chỉ

có một mình Xuân Lan mà thôi, Lệ Bích bèn kêu Xuân Lan lại gần mà nói
nhỏ rằng: ''Cô muốn thoát nạn, nên cô giả cuồng trí, chớ thiệt cô không có
bịnh chi hết. Con phải lập thế đặng đêm nay cô thoát thân!“

Xuân Lan hiểu ý thì nó vững bụng, nên lật đật đáp rằng: ''Vậy thì

Công nương cứ việc giả điên. Trong đêm nay đợi trong nhà ngủ hết rồi con
sẽ lén mở cửa mà dắt công nương đi''.

Ngô phu nhơn vì thương Lệ Bích mà lại lo sợ nữa, nên bà không chịu

rời nàng. Ðêm ấy bà biểu thể nữ nhắc giường đem để trong phòng đặng cho
bà ngủ mà thăm chừng con. Mà nằm trong phòng thì bà cứ thức sáng đêm,
dường như bà canh nàng, làm cho nàng không thể thoát thân được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.