NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 139

bốn ngàn quân, xông ra mà tiếp Trần Lăng. Chàng thấy thế đã nguy rồi,
song nghĩ mình đã lỡ leo lên lung cọp không dễ gì mà xuống được, bởi vậy
chàng hét lên một tiếng rồi xốc tới đâm bừa Trần Lăng.

Hai bên giao chiến rất kịch kiệt. Binh ngụy thấy Trần Lăng thắng

Thanh Tòng không nổi, bèn áp vô trợ chiến. Thanh Tòng một mình tả đột
hữu xông, tay chém tay đâm mà binh giặc cứ ào tới hoài như nước bể bờ,
không thế ngăn nổi. Chàng bèn quày ngựa mà chạy. Trần Lăng xua binh
giục ngựa đuổi theo. Thanh Tòng bị đi đường xa trọn năm ngày đêm, rồi lại
bị chiến đấu từ hồi nửa đêm cho đến chừng đó nữa, bởi vậy chàng mệt
đuối, huơi thương hết muốn nổi.

Trần Lăng rượt theo riết gần kịp rồi trương cung lắp tên muốn bắn

Thanh Tòng. Anh ta đương nhắm bỗng nghe sau lưng có tiếng nạt lớn rằng:
"Thằng kia mi không được hại anh ta! Ta sẽ lấy đầu mi''. Trần Lăng lật đật
ngó ngoái lại thì thấy có một trang râu ria xồm xoàm đương huơi búa mà
chém. Anh ta đỡ không kịp, mà tránh cũng không kịp, nên bị lưỡi búa chặt
văng đầu xuống đất.

Thanh Tòng day lại thấy đầu của Trần Lăng bay, mà người chém Trần

Lăng đó là Ðinh Hổ, bởi vậy chàng mừng rỡ không xiết kể, lật đật quày
ngựa trở lại. Vừa tới nơi thì chàng đã đuối hơi rồi, nên leo xuống ngựa ngồi
dựa gốc cây mà thở dốc và nói rằng: "Nếu không có nhơn huynh tiếp kịp
thì em đã chết rồi''.

Ðinh Hổ lật đật hỏi rằng:

- Công tử có bị thương hay không?

- Không. Vì tôi có một mình mà phải đánh với mấy ngàn người; tôi

đâm chém riết rồi đuối tay, cử động không nổi nữa, nên tôi phải tìm đường
mà chạy. Chớ chi quan Kinh lược sứ độ binh qua tiếp chiến với tôi, thì có
đâu tôi bị hại như vầy, Ðinh huynh sao biết tôi ở đây nên đến cứu tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.