NÀNG IDO - Trang 127

một cậu bé thôi. Đôi lông mày của bà chủ tiệm hơi chau lại một thoáng rồi
dãn ra ngay:

— Không sao thưa tiểu thư, tiểu thư có thể gửi lại đây, hoặc là tôi sẽ tiễn

tiểu thư về nhà để lấy tiền cũng được. Tiểu thư ở xa không?

— Ở phố Furđô. Bà biết nhà ông Ô. Pêter chứ?
Người đàn ông râu nâu đã vòng ra sau quầy đứng cạnh vợ.
— Ông Ô. Pêter ư? - Ông chủ tiệm nói mỗi lúc một nhiệt tình hơn. -

Hình như tiểu thư là con của ông nhà?... Ôi, tôi thật may mắn quá, tôi rất
mừng. Còn bà, sao bà lại giới thiệu cho tiểu thư những chiếc nhẫn hàng chợ
này? Tiểu thư không dùng loại hàng đó.

Ông ta quay lại mở một cánh tủ to, lôi ra một cái hộp sắt. Ông mở hộp

sắt và bốc ra một vốc nhẫn.

— Đây mời tiểu thư, tôi hãnh diện vì chuyện này đấy. Những cái nhẫn

này mới là kim cương, đá quý, hàng “hảo hạng”.

Ông ta quay nhìn vợ vẻ không hài lòng:

— Bà nghĩ thế nào mà lại đưa các thứ kia cho tiểu thư sang trọng vậy

chứ.

Bà chủ rụt rè rời khỏi quầy:
— Tôi không biết trước... hãy tha lỗi cho tôi!

Ông chủ tiệm nhặt ra một chiếc nhẫn lộng lẫy, lấp lánh.
— Đây xin mời tiểu thư nhìn xem: Một viên kim cương to nhé. Đây nữa

này, mốt mới nhất của Pari. Tấy cả đều là hàng loại một cả đấy. Con gái của
ông Pêter không bao giờ dùng thứ hàng loại hai cả. Có đúng ông thân sinh
ra tiểu thư giới thiệu tiểu thư đến cửa hàng của tôi không? Ông chủ đại lý
bán rượu lớn thường phải mua những chiếc nhẫn đắt tiền và thích hợp. Hay
tiểu thư muốn chọn loại nhẫn như của bà thân sinh ra tiểu thư.

Nàng chọn trong đó một chiếc nhẫn trông có vẻ khiêm tốn nhất, nàng hỏi

giá, nhưng ông chủ chỉ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.