NÀNG IDO - Trang 132

— Tại sao cha lại giận con vì việc đó cơ chứ? - Cha mình trả lời vẻ mặt

lại tươi lên. - Hình như chính cha bảo với con hãy mua một hai chiếc nhẫn
là gì. Cha có quên đâu, con mua ở cửa hiệu nào đây?

— Con không nhớ tên cửa hiệu, chỉ nhớ nó nằm trên phố Xêchenhi,

nhưng chiếc nhẫn khá đắt.

— Đắt ư? bao nhiêu?
— Con không dám nói đâu, nhưng chiếc nhẫn có đẹp không cha?
Mình giơ nhẫn ra cho cha xem.

Cha mình nhìn rồi lắc đầu.
— Con bắt đầu ngay bằng hạt xoàn ư? Mà cũng chẳng đến nỗi đắt lắm

đâu. Con mua chỗ nào?

Mình tả cửa hiệu. Cha mình gật đầu.

— Tên ông ta là Blaonal đúng không? Trông ông ta như một đứa trẻ có

râu quai nón. Nào đứng lại cha xem đã! Thôi được rồi, để mai cha sẽ sửa
sai cho con. Lúc khác, nếu con muốn mua hạt xoàn con phải hỏi cha đã
nhé, bởi đó không phải là hạt đậu xanh đâu.

— Con mua chiếc nhẫn này bằng số tiền mà cha cho con buổi trưa ấy.
— Con đã trả tiền rồi ư? Không bao giờ được phép vội vàng như vậy.

Cần phải suy nghĩ đắn đo trước khi trả tiền. Con có thể học được điều đó
trong các cửa hàng buôn bán đấy, nhưng ta đi thôi không trời lại tối mất
rồi.

Mình đọc ở truyện nào đó rằng, người phụ nữ luôn có linh cảm trước sự

việc. Mình cũng cảm thấy sự một không hay sẽ đến khi cha con mình đã ra
đến ngoài đường, nhưng mình cứ dấn bước.

Nôra nhiệt tình đón tiếp cha con mình. Mình chủ động xưng hô chị em

với cô ta cho thân mật, điều này làm cô ta vui mừng ra mặt. Mẹ Nôra bày
tỏ niềm vui một cách nhẫn nhục. Bà ta còn sống, nhưng những cử chỉ của
bà ta như là một thây ma biết cử động vậy, khuôn mặt bà ta trông hiền lành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.