NÀNG IDO - Trang 134

mình, như con mèo bị ướt run rẩy bên đống lửa. Nếu như mình nhân ái, thì
mắt mình cũng cứ vương vướng như bị rơi bụi vào. Làm sao mình có thể
thản nhiên được...

Mình cũng không biết làm cách nào để có thể rời khỏi sự vồ vập gượng

gạo của gia đình này. Mình chơi bản nhạc tang lễ của Betôven, sau đó
mình cúi gục đầu trên giá nhạc.

— Con cảm thấy mệt quá, chúng mình đi về nhà đi, - Mình nói với cha

mình.

Họ đỡ mình ra bàn, cho mình uống nước chè nóng, xoa dầu hoa hồi cho

mình. Đúng lúc đó ông Bôgar cũng về nhà, ông khuyên mình hãy nhấm
mấy hạt tiêu, bởi vì với những con chim bị ốm người ta cũng cho ăn hạt
tiêu hoặc dầu, nhưng mình chỉ muốn về nhà.

Mình dựa vào cánh tay Nôra đi về.

Cha mình gọi bác sỹ đến, một anh chàng bác sỹ còn trẻ đến ngay, - trên

tay anh ta có đeo chiếc nhẫn cưới, anh ta trịnh trọng lôi ống nghe ra khỏi
hộp và yêu cầu mình hãy cởi áo ra để khám. Đừng hòng! Mình đành nói
mình đã đỡ hơn rồi. Khi anh ta đã đi ra khỏi, mình lại nghĩ cách làm sao
cho Nôra đi về.

— Chị buồn ngủ quá, chị phải đi nằm đây. - mình nói giọng lạnh nhạt.
Mình nằm qua cả bữa ăn tối. Mình chỉ uống có một cốc dầu dừa pha

nước, thứ dầu mà bác sỹ đã cho mình uống.

Mình tỉnh dậy như cả đêm mình không ngủ chút nào, mình đã suy nghĩ

miên man xem mình có thể đi khỏi nhà cha mình bằng cách nào?

Sáng sớm cha mình gõ cửa vào phòng hỏi thăm mình, mình bảo rằng

mình không bị sao cả, cha đừng gọi bác sỹ nữa. Sau đó Nôra cũng đến.

Mình nói với cô ta rằng mình cảm thấy lưỡi cứng lại và khó nói năng.

Mình mặc kệ cho cha mình và cô ta ngồi bên bàn ba hoa chích chòe cả một
giờ đồng hồ. Mình không nói một lời nào cả. Hễ mình nhìn cô ta, mình lại
liên tưởng ngay đến những con rắn mình nhìn thấy trong vườn thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.