NÀNG IDO - Trang 144

Khuôn mặt vẫn bình thản, mình trả lời:
— Cha thử hỏi cô ta xem sao, cô ta vào được trường sân khấu có phải là

do cha mẹ cô ta xin cho không? Hay là một người nào khác? Cha hãy hỏi
xem ai là người cho cô ta y phục và trang sức?

Mình nói, chờ đợi cha mình xé nhỏ hoặc nghiền nát mình ra. Mình sẽ

chết như con chiên ngoan đạo bị Nêrô bạo chúa hành tội ở Côlôxenin.

Đôi mắt cha nhìn mình đầy vẻ đe dọa, không khí trong phòng nặng nề

như bị đông lại thành thủy tinh. Giữa mình và cha mình bị ngăn cách bởi
nhiều lớp thủy tinh trong suốt.

Ông tỏ ra suy nghĩ lẩm bẩm:

— Trang phục của cô ta là những loại không mấy giá trị, đồ trang sức

toàn đồ rẻ tiền. Nếu như cô ta thuộc loại con gái ấy thì đồ trang sức phải
khác chứ. Vô ích mà thêu dệt ra sự hư hỏng của cô ấy! Đối với ta mọi
chuyện đó là vô ích! Ta cứ lấy cô ấy đấy! Thế là xong, chấm hết!!!

Cha đấm tay xuống bàn làm cho những chiếc đĩa nảy lên.
Ngày 20 tháng 4

Bà thợ may mang theo vải đến tận nhà.
Mình chọn vải màu đen để may áo váy. Còn chọn vải màu hạt dẻ để may

áo khoác. Mình đã nói với bà, tất cả đều may theo kiểu giản dị. Áo khoác
thì mình chọn vải nhung đen làm cổ và trong có lót lụa màu đen.

— Nhưng mầu đen thì thành áo tang còn gì? - Bà thợ may nói.

— Thì bà đừng có nghĩa là như vậy. - Mình trả lời ngắn gọn.
— Nếu như cha mình cưới Nôra thì mình sẽ mặc bộ này. - Mình nghĩ cay

đắng.

Buổi chiều Nôra lên thăm mình. Cô ta cũng là một loại người liều lĩnh

và không có lòng tự trọng!

Cô ta nhìn thấy mình đang giàn giụa nước mắt. Mình cũng chẳng ừ hữ gì

khi cô ta chào, mình chẳng đưa tay cho cô ta. Cô ta ngồi xuống và hỏi một
điều bất ngờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.