NÀNG IDO - Trang 173

chuyện luyên thuyên nữa. Nếu như chúng mình mà cưới lại thì chắc em
muốn đến hồ Velenxe đấy.

— Ôi anh xem bàn tay của cô em này! - Vợ Akos nâng bàn tay Iđo lên -

anh đã bao giờ thấy đôi tay đẹp như thế này chưa?

— Quả là đẹp tuyệt - Akos cũng gật gù xác nhận, - nếu như vợ của cậu

mà lại là một phụ nữ xấu thì thì mình sẽ tỏ ra ngạc nhiên khi cậu xin nâng
tay của cô ấy. Bây giờ nếu cậu quay trở về nghề nặn tượng thì cậu không
cần phải chạy quanh thành phố để tìm người mẫu nữa đâu.

Trobo liếc nhìn đôi tay Iđo rồi nói giọng đùa giỡn.
— Ồ, thế ra các vị chưa biết rằng vợ tôi mới được ra khỏi trường dòng

sao!

— Trường dòng ư? - Vợ Akos chắp hai tay lại nói - thế em không phải là

nữ tu sỹ chứ?

— Nếu như anh Trobo không đến kịp, thì có lẽ em cũng đã là... - Iđo

mỉm cười nói.

Lần đầu tiên nàng gọi tên Trobo cho nên nàng có hơi e lệ, ngượng

ngùng, mặt đỏ lên.

Mọi người cùng nói chuyện rôm rả. Iđo cũng vui lòng. Nhưng nàng vẫn

để ý xem vợ Akos đối xử với chồng ra sao để nàng bắt chước.

Nàng cũng chọn một miếng patê gan đặt vào đĩa Trobo và khi mà trên

đĩa thức ăn chung chỉ còn một miếng thì nàng cũng mời Trobo với giọng
như của người vợ hiền:

— Anh hãy ăn đi, anh thân yêu. Em ăn no rồi. Nào, anh hãy ăn đi.

— Cám ơn em, thiên thần của anh - Trobo cũng nhập vai vợ chồng.
Vợ Akos thú vị cười phô cả chiếc răng vàng:
— Xem kìa, cô cậu ngượng không dám nhìn nhau à!

Sau bữa ăn tối, Trobo tiễn Iđo lên phòng, chàng chỉ dẫn cho nàng.
— Đây là công tắc bật đèn nhé, còn đây là chuông gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.