NÀNG IDO - Trang 233

— Ông ấy có nhà. - Cô bé trả lời nhẹ nhàng khi nghe Trobo hỏi, rồi cô

bé nhìn lên mũ của Iđo với ánh mắt thật thà như để nhận định khách, rồi nói
thêm. - Ông ấy có nhà đấy, đang nằm.

Cái sân nhỏ ở đó có nhiều đứa trẻ con người Đức đang cãi nhau ỏm tỏi.

Quần áo của các em nhỏ có nhiều lỗ thủng, nom bẩn thỉu nữa, nhưng ánh
mắt đứa nào cũng sáng rực, hãnh diện như là các chiến sỹ sau khi chém
được con rồng trở về. Trên sân có bốn cái cây nom khô héo, khẳng khiu vì
thiếu ánh sáng mặt trời. Những cây tội nghiệp bị cớm nắng. Vòng ra phía
sau, đi lên tầng hai có một hành lang làm bằng sắt và gỗ gập ghềnh dẫn tới
một cánh cửa cũ kỹ, bên ngoài cửa có một chiếc ghế gỗ, trên hiên nhà còn
có một dây phơi, trên đó có phơi một đôi tất đàn ông màu vàng. Có thể thấy
ngay căn phòng của ông họa sỹ già này được dựng lên một cách cẩu thả
như là một cái chuồng người ta làm để nuôi gà nhưng lại chưa có gà để
nhốt, ông họa sỹ đã bắt gặp được chỗ trống đó và chúi vào ở.

— Nếu chán, tiểu thư có thể ở dưới sân đừng lên nữa.
— Tôi nên lên theo ngài thì tốt hơn. Nếu ngài thăm một ông già ốm đau

không dậy được thì tôi có thể giúp đỡ.

— Tiểu thư đừng vào. Tiểu thư hãy ngồi ngoài cửa thôi. Đấy tiểu thư có

thể ngắm cái chân nến vĩ đại này đi!

Chàng gõ cửa và nói:
— Cháu đây, bác Bolaz ạ!
— Vào đi!

Ngồi bên ngoài, Iđo thú vị nghe những lời họ nói với nhau:
— Chúa đã mang cháu đến đây cho tôi đấy ư? Cháu trai thân yêu! Cháu

đến từ phương trời nào thế. Ôi ngày hôm nay mới tuyệt làm sao. Cháu ngồi
xuống đi. Cứ hút thuốc, nếu muốn. Nào hãy nói chuyện đi. Nói tất cả nhé.

— Đầu tiên cháu muốn biết, bác bị ốm thế nào đã chứ? hay là bác chỉ

mới mệt thôi?

— Ôi bẩy mươi hai tuổi rồi còn gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.