NÀNG IDO - Trang 284

Chương 12

Ngày hôm sau, Trobo tỉnh dậy, trong lòng vẫn còn khó chịu. Ở bàn ăn

sáng, chàng chỉ nhìn thấy có mỗi chiếc tách cà phê của mình. Kể ra cũng có
lần chàng ngồi ăn sáng một mình, nhưng hôm nay chàng lại cảm thấy bất
bình thường.

Ban đêm, chàng trăn trở suy nghĩ mãi đến mọi chuyện, và chàng cảm

thấy mình đã tỏ ra bất nhã khi nói với Iđo những lời như vậy. Nếu như Iđo
lại không khóc, mà tỏ ra ương bướng, hoặc cãi lại chàng, thì chàng sẽ bình
thản, coi mọi chuyện là đúng và lại bắt tay vào làm việc được, nhưng đằng
này Iđo lại không cãi lại, không thanh minh cho mình câu nào như những
người phụ nữ khác thường làm. Làm sao có thể hình dung được là trong
một cơn mưa lớn, hai người đi đường lại không được phép đi chung dưới
một cái ô được.

Chỉ riêng một lý do ấy thôi. Iđo cũng đủ để thanh minh cho mình.

Vậy mà... chàng đã dùng quá liều thuốc...
Bây giờ chàng rất mong muốn được chào Iđo một cách dịu dàng lịch sự.

Hoặc nói đôi câu ấm áp để dịu đi sự việc ngày hôm qua, chàng đã nghĩ tới
câu sẽ nói:

— Tôi hy vọng tiểu thư đừng tự dày vò mình nữa. Chẳng đáng phải làm

như vậy. Tiểu thư hãy quên chuyện đó đi, tôi yêu cầu nàng hãy tha lỗi cho
tôi, vì tôi đã quá nặng lời.

Chàng đã nghĩ tới mọi cách nói, bởi vì trong đầu chàng lúc nào cũng

hiện lên khuôn mặt xanh xao, đẫm nước mắt của Iđo. Rồi sau này nữa, khi
đã hết hạn “hợp đồng” chung sống, cô gái sẽ nhớ đến những ngày này như
là ngày bất hạnh, chàng cảm thấy mình không được phép làm cho cô gái đó
phải tổn thương.

Chàng ăn xong bữa sáng, ngồi chờ xem Iđo có ra không.
Nàng không ra mà Kati lại chuẩn bị đi chợ, cái làn treo trên tay.

Cô ta chào ông chủ và hỏi xem sẽ ra chợ mua gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.